Hôm nay,  

Di Vật Của Mẹ

17/06/200200:00:00(Xem: 145010)
Người viết: Mai Nguyễn
Bài tham dự số: 2-562-vb50606
Tác giả Mai Nguyễn, 47 tuổi, cư trú tại Garden Grove, CA. Trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam, là giáo viên trường Tân Thuận Nhà Bè, qua Mỹ diện bảo lãnh năm 93. Công việc hiện nay: giữ trẻ.


Lâu lâu tôi thấy Thảo leo lên gác nhỏ mở cái rương gỗ và ngồi hằng giờ cầm từng vật coi rồi cất kỹ đi, trong đó có đủ tất cả những di vật của mẹ chị để lại cho chị khi chị mang về từ căn nhà chị sống hơn 20 năm trước khi cha mẹ chị quyết định bán căn nhà đó.
Có bức tranh bằng sơn nước nhìn thật đơn sơ có lần dọn nhà tôi định cho hội từ thiện thì chị la lên nói "Đồ này của mẹ chị có khi bà còn làm trong Hội Đồng Thập Tự lúc chiến tranh thứ hai xảy ra". Bức tranh thật ra là do một gia đình Do Thái tặng cho mẹ chị khi bà tìm được tin tức thân nhân của họ bị thất lạc trong thời gian chiến tranh. Bà không muốn nhận nhưng họ năn nỉ mãi bà mới nhận, bức tranh sơn nước đơn sơ đẹp từng nét. Sau này tôi mới biết hai bức tranh đó đáng giá vô cùng vì người vẽ có tiếng trong thời kỳ chiến tranh thứ hai và đã bị chết trong hỏa từ Đức Quốc Xã.
Có tấm khăn thêu chỉ vàng mà mẹ chị được Trung Quốc tặng cho trong thời kỳ bà làm cho Tòa Đại Sứ Mỹ sau chiến tranh thứ hai. Tấm khăn lồng trong khung kính và có miếng giấy viết về lịch sử miếng khăn đó. Có bộ trà làm bằng tay mỏng dính điêu khắc con rồng và mỗi đáy ly có hình Queen England do mẹ chị để lại. Có những bức tượng bằng gỗ điêu khắc tỷ mỉ mẹ chị mang về từ Thái Lan và Miến Điện.
Có chiếc áo sườn xám may bằng vải gấm Trung Quốc thêu chỉ vàng thật đẹp. Có chiếc khăn bàn mẹ chị còn thêu dở dang, có những miếng vải mẹ chị cắt từng miếng cho chiếc áo mà bà không có thì giờ rắp nối, có những post card mà bà collect từ thời chiến tranh thứ hai cho đến khi bà bị bệnh ung thư qua đời. Có những card thư viện khi bà còn nhỏ, có chồng thư của bạn bè viết từ những quốc gia khác gởi cho mẹ chị đã được bà cất rất kỹ. Có những tờ note bà viết bằng tay thật cũ kỹ.


Có những tấm hình bà chụp trong suốt thời gian bà còn sống. Còn nhiều nhiều lắm, nó được chị cất kỹ trong cái rương bằng gỗ của mẹ chị để lại. Cái rương cũng là một quà tặng của Trung Quốc cho mẹ chị, chị quí mỗi vật bằng nhau không có di vật này có giá hơn di vật kia. Ngay đến cái sleeping bag cũ kỹ bạc màu lúc đầu tôi không hiểu rõ định cho Good will may mà chị về kịp thời lấy lại. Lúc đó chị mới cho tôi biết rằng cái sleeping bag bạc màu đó là mẹ chị mua cho chị khi chị đi camping còn nhỏ, chị quí nó và gói kỹ vì nó là những gì chan chứa tình mẹ vô bờ bến.
Mỗi lần nhìn thấy chị leo lên căn gác nhỏ ngồi từng giờ lục từng món quà ngắm ngía rồi lại cẩn thận cất lại, tôi biết những lúc đó chị đang nhớ mẹ chị lắm, gương mặt chị không có những hàng nước mắt chảy dài, nhưng đôi mắt có những vui buồn lẫn lộn. Đôi khi tôi cùng chị mở rương coi lại di vật. Có khi chị cầm một bức hình và có thể kể cho tôi 1 câu chuyện về mẹ chị, chị không cầm tờ note. Những câu chuyện chị đã nhớ từng chi tiết trong tấm khảm.
Có lần chị tìm được cách làm cari của người Miến Điện, chị mừng rỡ lắm vì món này mẹ chị thường làm cho chị ăn khi bà có dịp về thăm chị. Món cury có chuối, có dừa bào, có dưa leo, có đậu phọng, món ăn cầu kỳ của người Miến Điện. Tôi theo đó làm cho chị ăn và chị vừa ăn vừa khóc vì nó làm chị nhớ đến mẹ chị.
Nhìn thấy chị tôi mới biết tôi còn may mắn vì mẹ tôi còn bên cạnh tôi. Tôi bắt đầu lục tìm những mảnh giấy mẹ tôi viết cho tôi và cất vào chiếc hộp giấy, những tờ giấy có khi bà dặn dò tôi, có khi là trách mắng tôi. Tôi bắt đầu biết rằng sau này nó sẽ là vật vô giá vô cùng.
Mai Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,409,320
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Bài gần nhất : Đời Em. Sau đây là bài viết mới nhất. Bài viết mới là chuyện về một trường hợp lấy chồng việt kiều.
Tác giả tên thật: Nông Phiên; Sinh năm 1965 tại Sài gòn. Giáo viên Sư phạm Kỹ Thuật. Công việc hiện tại: Electro-mechanic Technician. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Phi Yên là một tự sự vui vẻ, linh hoạt về công việc lưu trữ ngũ cốc tại Mỹ, lần đầu được đề cập bởi người gốc Việt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một cựu du học sinh Nhựt Bổn, từng nhập Nhựt tịch, và có tên Nhựt là Yasushi Takasaki. Trước 30 Tháng Tư 1975, ông là chuyên viên Văn phòng Thống Đốc Ngân Hàng Quốc Gia VNCH, hiện cùng gia đình tái định cư tại Vancouver, Canada, từng làm Telemarketer của 4 Hảng Điện thoại (2 Mỹ, 2 Canada).
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ tư của ông trong năm.
Tác giả sinh tháng 10/1939. Hiện là cư dân Houston, Texas.Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang. Ra tù 1984.Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh.
Bốn chữ QPQH trong tựa đề là viết tắt của “Quang Phục Quê Hương”, từng được nhiềungười Việt hải ngoại nhắc đến. Bài viết của Christin Nguyễn lần này là một truyện giả tưởng dựa trên ước mơ ấy. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ bắt đầu năm Canh Thìn 2000. Ngay năm đầu, có tác giả Nguyễn Văn ở Chicago tham dự với bài “Dưới Mái Trường Senn.”
Trở về cuộc sống thường nhật sau 3 ngày đến Washington D.C. hòa vào dòng người vào Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ để đưa thỉnh nguyện thư đòi hỏi Nhân Quyền cho Việt Nam, trong lòng tôi hòa lẫn nhiều cảm xúc.
Tác giả là cư dân Vancouver. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bóng Quê Hương,” viết về mảnh vườn rau Việt trong căn nhà ở mướn, đậm đà. Bài viết thứ hai của tác giả là những kỷ niệm vui về nơi làm việc đầu tiên trên đất Mỹ tại Valassis, Colorado.
Nhạc sĩ Cung Tiến