Hôm nay,  

Đời Không Như Ước Mơ

19/07/200200:00:00(Xem: 155208)
Người viết: NGUYỄN HOÀNG NGÔN

Bài tham dự số: 2-594-vb21015

Tác giả Nguyễn Hoàng Ngôn sinh tại Saigon năm 1958, hiện định cư tại Glendale, AZ,
đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Sau đây là bài viết mới của ông.

Một sáng dậy sớm, muốn viết vài hàng cho Việt Báo. Trước giúp vui văn nghệ, sau mong tìm một số bạn bè thất lạc xa gần. Ngồi nghĩ mãi không tìm ra đề tài, tôi chán nản lang thang ra phố tìm thức ăn lót lòng.

Sáng Chủ Nhật phố phường còn như uể oải lưa thưa xe cộ, xe bon nhanh nhanh gió mát dịu dàng. Vừa bước vào cửa tiệm, tình cờ tôi gặp lại hai thằng bạn cũ. Chúng tôi ôm nhau reo vui vừa mừng vừa ngỡ ngàng nhìn nhau, mỗi người đều già đi. Xa nhau gần mười lăm năm.

- Sao Ngôn lúc này khỏe không" Công việc làm ăn ra sao"

Câu xã giao đầu môi theo thói quen ở Mỹ bỗng như làm tôi khựng lại vô cớ. Khỏe thì tôi vẫn khỏe, còn việc làm thì không, tôi ú ớ trả lời xìu giọng.

- Vâng, khỏe.

- Lúc này làm gì"

- Lang thang, chưa có gì để làm.

Hai thằng bạn trố mắt nhìn tôi nở nụ cười đánh nhẹ vào vai tôi. Tôi không rõ nụ cười ấy ngụ ý gì" Nhưng rồi tế nhị hai thằng để tôi yên thân không soi mói về tôi. Trò chuyện qua lại tôi mới biết. Nam ra kỹ sư điện tử, còn Thông đang làm manager cho hãng điện tử. Hạp ngành nghề hai thằng bạn tôi lôi chuyện điện tử ra bàn tán, những phát minh mới, hệ thống digital, laser. Câu chuyện như hấp dẫn không bao giờ dứt quên hẳn tôi, vốn thiếu học nên tôi ngồi im lặng nghe.

Thuở thiếu thời lúc đầu mới đặt chân đến Mỹ, mấy đứa ở cùng nhau rủ nhau ghi tên vào đại học. Đứa nào cũng chọn ngành điện tử. Riêng tôi, tôi chọn ngành hội họa. Cả lũ ôm bụng cười cho chính tôi, có thằng bảo tôi khùng.

- Qua Mỹ lo đi kiếm tiền ai đi chọn ngành hội họa để làm gì"

Tôi buồn bã cho rằng sở thích của tôi không hợp với cuộc sống. Ngày xưa tôi bị bạn bè cười chê. Mười mấy năm gặp lại tôi hiểu đươc rằng ngày xưa họ nói đúng. Tôi đã chọn lầm.

Hai thằng bạn tôi ngồi khoe nghề nghiệp, hết chuyện điện tử họ chuyển sang chuyện xe, hết xe rồi đến nhà, tiền lời vay mượn nợ. Thằng Nam nói khiêm nhường như an ủi tôi.

- Mẹ nó, ở Mỹ này làm cho bảnh cuối cùng cũng không đủ được bao nhiêu, nào là nợ xe, nợ nhà, nợ vợ con, đóng tiền điện đâu cũng vào đó.

Tôi kêu mấy lon bia ngồi im lặng, cổ họng thấy nghèn nghẹn không biết nói gì. Vốn xưa bạn bè cười tôi bỏ học, đi làm được vài năm chán cảnh thức khuya dậy sớm, đi về đúng giờ, tôi nghỉ hãng tìm đường kinh doanh cho chính mình. Nhờ ơn trên giúp đỡ bảy năm cần cù vất vả, tôi kiếm được một số vốn, nên ngồi nhà ăn nghỉ xả hơi. So về địa vị tôi thua hẳn bạn bè, nói về vật chất tôi hơn bạn bè rất xa. Nhưng rồi không dám nói ra, khoe khoang phiền phức có lợi ích gì, nên tôi giả đò ngơ ngáo nghe pháo nổ.

Tan tiệc trở về nhà tôi bị vợ phàn nàn, cho rằng suốt ngày tôi chỉ ngồi không ăn nhậu. Lúc xưa nghèo khó làm ăn vất vả hai vợ chồng không có thì giờ bên nhau, con cái không có dịp dẫn đi chơi. Tôi cố gắng làm việc ngày lẫn đêm để kiếm tiền mong sớm về hưu. Đến lúc tạm thấy mình đầy đủ, tôi bán cơ sở thương mại ngồi hưởng nhàn bên vợ con. Tưởng là đời đã đạt được giấc mơ. Nhưng có vậy đâu, bây giờ ngồi không, ăn no sung sức đi tới đi lui cuối cùng cãi lộn chẳng lợi ích gì.

Một hôm hai vợ chồng ngồi bàn nên đi kiếm việc gì làm ngồi không chán quá. Cuộc đời có bao giờ vừa ý, mấy năm ngồi không ăn, cũng muốn trở lại làm việc như xưa, nghĩ tới cảnh đầu tắt mặt tối suốt ngày này tháng no, tôi lại thấy ngao ngán. Dù sao, ở không cũng khó chịu, tôi nổi hứng nghệ thuật, muốn đổi nghề. Vậy là tôi bắt đầu ngồi vào bàn cố nặn óc làm thơ, viết truyện. Viết được vài mẩu truyện dựa theo kinh nghiệm cuộc sống và tình yêu éo le, tôi vội tìm các trung tâm văn nghệ, trung tâm video... ngỏ lời mời cộng tác dựng thành video hay thành phim.

Một hôm, sau khi “nghiên cứu, tìm hiểu” tôi gọi điện thoại đến trung tâm băng nhạc video nổi tiếng. Bên đầu dây có người trả lời.

- Hello.

- Dạ xin cho tôi gặp anh…

- Vâng, tôi đây, có gì không"

- Chào anh, tôi tên Ngôn, tôi có xem mấy bộ video của anh rất hay, tôi muốn cộng tác với anh dựng vài cuốn, nói về cuộc đời của những người lính phế binh bất hạnh còn bị bỏ lại ở Việt Nam.

- Vậy, anh là cựụ quân nhân.

- Dạ, không.

- Vậy làm sao anh có kinh nghiệm dựng lại cuốn phim"

- Da,ï vốn nghèo khó nên tôi va chạm nhiều với đời, tôi hiểu được và muốn dựng lại cuốn phim nói lên sự nghèo khốn của người dân Việt.

- Vậy à, ở đây thì ai cũng nghèo như nhau, thôi được rồi anh gởi bài qua cho tôi, tôi coi xong rồi tôi cho anh ý kiến, tôi gọi anh sau.

- Vâng cám ơn anh, tôi sẽ gởi qua cho anh liền.

Gởi bài tóm tắt mấy hôm liền tôi ngồi chờ mãi không thấy anh ấy trả lời. Tôi nóng ruột suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ anh nghĩ là tôi nghèo hay tại tôi không là cựụ quân nhân. Nhưng vậy là tôi không phải là người yêu nước hay sao" Cha tôi đã từng ở tù cộng sản, tôi đã từng rải truyền đơn lúc còn ở trung học. Dù tôi có viết dở hay không tôi vẫn cám ơn lời phê bình hoặc tiếng trả lời. Tôi tức tối, nhưng rồi nhớ giọng nói lịch sự và khả ái của anh ấy, tôi lấy can đảm gọi anh ấy ba bốn lần, nhờ mấy cô thư ký nhắc lại. Cô thư ký ở đầu dây nói như cười:

- Anh Ngôn đấy à, được rồi em nhắùc anh ấy gọi lại anh, nói tên anh là ai cũng biết.

Nói xong cô cúp máy, tôi thắc mắc không rõ nguyên nhân. Tôi lật bản thảo ra đọc lại, thì ra tôi đánh thiếu một lỗi chính tả ở tựa đề. Chẳng lẽ là vậy, ai lại không viết lầm tôi thật hoàn toàn không hiểu nổi.

Nhân dịp đi nghỉ hè ở Cali tôi dẫn đứa con ghé lại trung tâm băng nhạc của anh mua vài ba chục cuốn video. Cô thư ký ríu rít lịch sự dẫn tôi đi vòng trung tâm giới thiệu phim hay. Tính tiền xong hai cha con tôi khệ nệ ôm thùng video ra về, vừa ra khỏi cửa cô thư ký lật đật chạy ra khều vai tôi.

- Anh cho tôi xin địa chỉ hay điện thoại, khi nào có phim hay tôi sẽ giới thiệu cho anh, thật ít khi mới gặp khách hàng như anh.

Tôi nhìn cô thư ký ngẫm nghĩ.

- Vâng, cô khỏi cần xin, cô cứ nói tên tôi thì ai cũng biết, cám ơn xin chào cô.

Nguyễn Hoàng Ngôn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,787,103
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến