Hôm nay,  

Bài Viết Không Tựa Đề

19/07/200200:00:00(Xem: 164385)
Người viết: LƯU THỊ KIM ANH

Bài tham dự số: 2-596-vb31016

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Kim Anh chỉ là một lá thư, không tựa đề và cũng không chủ đề. Lời lẽ mộc mạc, nhưng tấm lòng biết ơn của cô với quê hương thứ hai được bầy tỏ một cách thật thà, rất đáng được tất cả chia sẻ. Mong Kim Anh sẽ tiếp tục viết.

Em tên là Lưu Thị Kim Anh, năm nay 31 tuổi Mỹ và 32 tuổi Việt. Em hiện đang cư ngụ tại Lindon Utah.

Em đang làm cashier cho siêu thị Smith food and Drug. Học vấn của em chỉ có một năm đại học nhưng đã nghỉ lâu lắm rồi.

Lý do em quyết định gởi biên tập về "Việt Báo" vì em thành tâm muốn chia xẻ những tâm tình yêu thương của em về đất nước Mỹ thân thương này. Cầu mong không phải để trúng giải tiền bạc mà là hy vọng chút nào chia xẻ riêng tâm tình của em chung với biết bao nhiêu bạn bè, thân hữu, và quý thường mạnh quân trên toàn nước Mỹ.

Nếu em viết lời văn không được mộc mạc và chữ viết không được đẹp xin ban tổ chức niệm tình tha thứ, thông cảm và vui lòng giúp sửa giùm em.

Rời Việt Nam năm 15 tuổi 8/15/85 cũng như bao trẻ em khác, xa cha, cách mẹ và bạn bè, bà con hàng xóm. Vượt đại dương may mắn và sau bao giai đoạn thủ tục giấy tờ tỵ nạn và cuối cùng đã được đến bến bờ tự do thật sự.

Em không nhớ và hiểu rõ cảnh ly tan của chiến tranh Việt Nam và nguộn ngành ra sao, nhưng em chỉ biết rằng kể từ lúc em được vinh hạnh ân điều đặt chân trên đất hứa này, em luôn mang niềm kiêu hãnh, bless trong tâm hồn của em chút ít công lao cho đất nước.

Bởi vì giờ này đây em cảm thấy mình không nên expect what's my country has to offer to me but what can I do for this country. Không bút viết nào có thể diễn tả hết lòng yêu mến quê hương này trong em. Trong tất cả những ngày lễ trong năm, em thích nhất là July 4 và Lễ Tạ Ơn. Vì không có tự do thì không một đất nước nào có yên lành cho mọi gia đình. Còn lễ Mother, Father and Valentine thì should be everyday not once a year.

Là một công dân Mỹ đã thề trong tòa, khi vô quốc tịch là trung thành với đất nước này nhưng sao em thấy rất nhiều người mau quên đi. Lúc nào cũng chỉ trích goverment thế này và thế kia. Kể từ đó em cảm thấy appreciated gratefully a lots of things in life and try to be happy for what I had.

Đối với em, Việt Nam là mẹ đẻ. America là mẹ nuôi của em. Có mẹ đẻ, mới có em. Nhưng nếu không có mẹ nuôi mở vòng tay ôm em vào lòng nuôi nấng tạo cho em cơ hội thì làm sao em có thể tiến triển như ngày hôm nay và có thể có cơ hội cho con cháu sau này nữa. Giờ này đây em cảm thấy là em
“live and die for this country.” Nếu mà “America goes to war,” dù em không biết bắn súng nhưng em không ngại đăng ký đi nấu ăn giặt giũ hoặc làm bất cứ gì có thể góp công góp sức. Em thường ngạc nhiên khi thấy nhiềáu người đang sống sung sướng trên đất Mỹ mà không thấy được những kết quả tốt mà chính phủ này đã ban cho mọi người dân Mỹ nói riêng và nhiều dân tộc khác nói chung trên thế giới.

Khi chúng ta yêu mến-hiểu-và thông cảm cho bất cứ quyết định nào mà đất nước này làm ra thì chúng ta (em) sẽ không chỉ trích, bôi nhọ và ngược lại sẽ càng yêu mến quê hương này hơn bởi vì tất cả họ làm vì lòng nhân đạo nhiều hơn là vụ lợi cho riêng tư.

Em có tư tưởng là dù cho mỗi chúng ta có học vấn, trình độ, khả năng, cấp bậc gì trong xã hội này thì mỗi trong chúng ta đều góp sức chút ít cho quốc gia hùng mạnh cả. Chớ em không bao giờ có tư tưởng làm có chút ít tiền góp gom về sống ở VN cho không bị buồn và rẻ, hoặc học thành tài đặng sau này góp sức cho quê hương VN.

Bởi vì em tin chắc rằng VC sẽ luôn đè nén chà đạp trên người dân đau khổ Việt Nam thì mắc mớ gì em phải "ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản".

Em luôn luôn ghi nhớ rằng đây không phải là nơi chôn nhau cắt rốn nhưng nó là quê hương cuối cùng của cuộc đời còn lại của em. Em vô cùng ghi ơn, tạ ơn đất nước mến thương này.

Lưu Thị Kim Anh

Ý kiến bạn đọc
24/11/201720:32:58
Khách
Bài viết như trẻ thơ... thật thà hồn nhiên. Lovely!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,719,999
Cả thành phố Dallas xôn xao với tin một người Việt nổ súng giết chết 6 mạng người và 4 người bị thương.
Lúc gần đây báo chí và các đài TV Việt ngữ bán tán xôn xao về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt
Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự viết về nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy ở Merrit Island, Florida từ 1981
Tác giả đến Hoa Kỳ theo diện tù chính trị năm 1991, theo học ở trường đại học Tennessee, đậu Master of Science chuyên ngành Chemistry năm 1994. Hiện là cư dân Nashville, TN và đang làm việc tại một chi nhánh của hãng DuPont E.I. de Nemours tại Old Hickory, Tennessee.
Tôi từ giã gia đình mà lòng đau như ruột thắt
Nguyễn Viết Tân, tác giả vừa nhận giải Việt Bút 2010, là thành viên thứ 10 của Ban Tuyển Chọn Chung Kêát Viết Về Nước Mỹ năm nay. Tham dự Giải thưởng Việt Báo từ năm đầu, ông nhận giải bán kết năm 2001 với bài "Bên Bờ Freeway" ký bút hiệu Tân Ngố
Tiếng người độc tấu hài dừng lại thì tràng cười từ phía khán giả rầm rộ
Từ ngày bước qua ngưỡng cửa cái tuổi “bên kia đồi”
Tác giả là cư dân Nam Cali, tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2001. Sau đây là bài viết mới nhất của cô, một du ký gia đình.
Ngày Chủ nhật 17 tháng 7, 2011 cả nước Mỹ theo dõi từng đường banh của đội bóng nữ Hoa Kỳ
Nhạc sĩ Cung Tiến