Hôm nay,  

Bài Viết Không Tựa Đề

19/07/200200:00:00(Xem: 164031)
Người viết: LƯU THỊ KIM ANH

Bài tham dự số: 2-596-vb31016

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Kim Anh chỉ là một lá thư, không tựa đề và cũng không chủ đề. Lời lẽ mộc mạc, nhưng tấm lòng biết ơn của cô với quê hương thứ hai được bầy tỏ một cách thật thà, rất đáng được tất cả chia sẻ. Mong Kim Anh sẽ tiếp tục viết.

Em tên là Lưu Thị Kim Anh, năm nay 31 tuổi Mỹ và 32 tuổi Việt. Em hiện đang cư ngụ tại Lindon Utah.

Em đang làm cashier cho siêu thị Smith food and Drug. Học vấn của em chỉ có một năm đại học nhưng đã nghỉ lâu lắm rồi.

Lý do em quyết định gởi biên tập về "Việt Báo" vì em thành tâm muốn chia xẻ những tâm tình yêu thương của em về đất nước Mỹ thân thương này. Cầu mong không phải để trúng giải tiền bạc mà là hy vọng chút nào chia xẻ riêng tâm tình của em chung với biết bao nhiêu bạn bè, thân hữu, và quý thường mạnh quân trên toàn nước Mỹ.

Nếu em viết lời văn không được mộc mạc và chữ viết không được đẹp xin ban tổ chức niệm tình tha thứ, thông cảm và vui lòng giúp sửa giùm em.

Rời Việt Nam năm 15 tuổi 8/15/85 cũng như bao trẻ em khác, xa cha, cách mẹ và bạn bè, bà con hàng xóm. Vượt đại dương may mắn và sau bao giai đoạn thủ tục giấy tờ tỵ nạn và cuối cùng đã được đến bến bờ tự do thật sự.

Em không nhớ và hiểu rõ cảnh ly tan của chiến tranh Việt Nam và nguộn ngành ra sao, nhưng em chỉ biết rằng kể từ lúc em được vinh hạnh ân điều đặt chân trên đất hứa này, em luôn mang niềm kiêu hãnh, bless trong tâm hồn của em chút ít công lao cho đất nước.

Bởi vì giờ này đây em cảm thấy mình không nên expect what's my country has to offer to me but what can I do for this country. Không bút viết nào có thể diễn tả hết lòng yêu mến quê hương này trong em. Trong tất cả những ngày lễ trong năm, em thích nhất là July 4 và Lễ Tạ Ơn. Vì không có tự do thì không một đất nước nào có yên lành cho mọi gia đình. Còn lễ Mother, Father and Valentine thì should be everyday not once a year.

Là một công dân Mỹ đã thề trong tòa, khi vô quốc tịch là trung thành với đất nước này nhưng sao em thấy rất nhiều người mau quên đi. Lúc nào cũng chỉ trích goverment thế này và thế kia. Kể từ đó em cảm thấy appreciated gratefully a lots of things in life and try to be happy for what I had.

Đối với em, Việt Nam là mẹ đẻ. America là mẹ nuôi của em. Có mẹ đẻ, mới có em. Nhưng nếu không có mẹ nuôi mở vòng tay ôm em vào lòng nuôi nấng tạo cho em cơ hội thì làm sao em có thể tiến triển như ngày hôm nay và có thể có cơ hội cho con cháu sau này nữa. Giờ này đây em cảm thấy là em
“live and die for this country.” Nếu mà “America goes to war,” dù em không biết bắn súng nhưng em không ngại đăng ký đi nấu ăn giặt giũ hoặc làm bất cứ gì có thể góp công góp sức. Em thường ngạc nhiên khi thấy nhiềáu người đang sống sung sướng trên đất Mỹ mà không thấy được những kết quả tốt mà chính phủ này đã ban cho mọi người dân Mỹ nói riêng và nhiều dân tộc khác nói chung trên thế giới.

Khi chúng ta yêu mến-hiểu-và thông cảm cho bất cứ quyết định nào mà đất nước này làm ra thì chúng ta (em) sẽ không chỉ trích, bôi nhọ và ngược lại sẽ càng yêu mến quê hương này hơn bởi vì tất cả họ làm vì lòng nhân đạo nhiều hơn là vụ lợi cho riêng tư.

Em có tư tưởng là dù cho mỗi chúng ta có học vấn, trình độ, khả năng, cấp bậc gì trong xã hội này thì mỗi trong chúng ta đều góp sức chút ít cho quốc gia hùng mạnh cả. Chớ em không bao giờ có tư tưởng làm có chút ít tiền góp gom về sống ở VN cho không bị buồn và rẻ, hoặc học thành tài đặng sau này góp sức cho quê hương VN.

Bởi vì em tin chắc rằng VC sẽ luôn đè nén chà đạp trên người dân đau khổ Việt Nam thì mắc mớ gì em phải "ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản".

Em luôn luôn ghi nhớ rằng đây không phải là nơi chôn nhau cắt rốn nhưng nó là quê hương cuối cùng của cuộc đời còn lại của em. Em vô cùng ghi ơn, tạ ơn đất nước mến thương này.

Lưu Thị Kim Anh

Ý kiến bạn đọc
24/11/201720:32:58
Khách
Bài viết như trẻ thơ... thật thà hồn nhiên. Lovely!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,801,002
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Thế là chúng tôi đã định cư ở Mỹ hơn 16 năm rồi. Nhìn đứa con trai lớn đang ngồi trước máy điện toán chuẩn bị luận án tiến sĩ, nhìn vợ tôi và hai đứa con nhỏ của chúng tôi đang xem truyền hình và tán chuyện vui vẻ, tôi bùi ngùi nhớ đến những người bạn không may đã chết trong trại cải tạo hay đang cùng gia đình
Bài viết về nước Mỹ hôm nay do một tác giả từ trong nước: Bác sĩ Lê Đình Phương, sinh năm 1964 tại Huế, hiện là Bác sĩ khoa Nội thương, tại bệnh viện Pháp Việt   Sài gòn. Trong điện thư đầu tiên gửi Việt Báo, bác sĩ Phương gọi giải thưởng Viết Về Nước Mỹ   là “một cơ hội tuyệt vời để những người Việt trong nước
Kim đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm mà khu vực sòng bài casino vẫn tấp nập người ra kẻ vô không ngớt. Bộ mặt sinh hoạt đỏ đen về khuya lại càng rộn ràng hơn. Người ta đến đây để đi tìm may rủi, hay nói theo kiểu người dân lao động là để giải quyết buồn chán mệt nhọc của những ngày làm lụng vất vả.
Bao nhiêu đạo sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi sĩ đã ca ngợi tấm lòng của những bà mẹ Việt Nam . Trước và sau biến cố 1975, từ Bắc vào Nam , họ đều tỏ lòng quý trọng những bà mẹ Việt Nam . Nào là mẹ hiền, mẹ đảm đang, mẹ chung tình..v..v... Tùy theo không gian và thời gian, việc tôn kính người mẹ Việt Nam
Phải ba tuần lễ sau khi dọn đến nhà mới chúng tôi mới có giường ngủ và bàn ghế, tủ kệ. Thật đúng câu mà tôi vẫn thường nghe người ta nói, "một lần dọn nhà bằng ba đám cháy". Cái gì các con tôi cũng muốn bỏ, muốn cho, vì "những thứ đó không thích hợp với căn nhà"! Tôi để mặc cho hai con chọn lựa đồ đạc theo ý chúng
Hơn 20 năm trước, trong cuộc chạy trốn từ Bắc vô Nam, người dân có nhiều thì giờ để quyết định; có sự trợ giúp của các tôn giáo, các tổ chức chính trị và các phương tiện chuyên chở của ngoại quốc. Giờ đây, cuộc di tản tuy quyết liệt nhưng âm thầm, bưng bít. Cha Hạnh nắm bắt được tình hình đen tối của miền Nam
Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, lòng còn lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ goá 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô còn trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của Viết Về Nước Mỹ
Tác giả, theo bài viết cho biết, có học vị tiến sĩ vật lý, tại Hungary, thuộc viện khoa học Việt Nam, nguyên trưởng phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, từng đại diện VN ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp
Thêm một lần 30 Tháng Tư đang trở lại, với biết bao hồi tưởng. Nhân thời điểm đặc biệt này, tác giả Đào Như, giải Viết Về Nước Mỹ 2005, "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính” vừa góp thêm 3 bài viết đặc biệt về người lính VNCH. Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể.
Nhạc sĩ Cung Tiến