Hôm nay,  

Từ Thiện Ở My,õ Từ Thiện Ở Việt Nam

02/09/200200:00:00(Xem: 242191)
Người viết: HẢI TRIỀU
Bài tham dự số: 2-627-vb70824

Tác giả Hải Triều tên thật là Lai Thế Lãng, hiện định cư và làm việc tại Vermont. Ông là tác giả đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ, ngay từ năm đầu tiên của giải thưởng. Sau đây là bài viết mới nhất của ông: một tiếng chuông xứng đáng được trân trọng, lắng nghe.

*

Sau một thời gian định cư ở Mỹ, tôi nhận thấy thư đến trong thùng thư của gia đình mỗi ngày một nhiều. Có ngày thùng thư đầy ắp những thư từ và sách báo quảng cáo mà nếu ở Việt Nam để dồn lại đem bán cho ve chai cũng được bộn tiền. Lượng thư từ, sách báo đến nhiều có lẽ cũng tại tôi. Nhiều lần tôi bắt điện thoại nghe đầu dây bên kia nói tràng giang đại hải, tôi không muốn nghe nhưng lại ngại cúp máy khi người ta đang nói. Tôi chỉ còn cách kiếm cớ chấm dứt bằng lời yêu cầu gửi tài liệu cho tôi đọc vì tôi không nghe tiếng Anh được nhiều. Thế là có màn xác nhận địa chỉ và sau đó thì thư từ, sách báo và những thứ hằm bà lằng
cứ ùn ùn kéo đến thùng thư của chúng tôi.

Dù thư từ đến nhiều như vậy nhưng thường tôi chỉ mở những lá thư tôi cho là có liên quan trực tiếp đến cuộc sống của gia đình như thư từ của thân nhân, bạn bè ở Việt Nam hay ở các tiểu bang khác hoặc là nhưng "bill" đòi tiền điện, tiền điện thoại, bảo hiểm xe . . . Tôi không mở số còn lại chẳng phải vì tôi sợ anthrax vì lúc đó chưa có nạn khủng bố và cũng chẳng có ai biết đến tác hại của anthrax như bây giờ. Tôi không mở hết vì cho rằng những "junk mail" này chẳng ăn nhằm gì đến cuộc sống của chúng tôi. Còn một lý do khác nữa, tôi chẳng có đủ chữ nghĩa và thì giờ để đọc hết hàng chồng thư từ, sách báo quảng cáo đủ thứ được chất trong thùng thư mỗi ngày.

Nhưng rồi một hôm tôi đã phá lệ và mở một "junk mail" vì trên bì thư tôi đọc được một hàng chữ quen thuộc. Hàng chữ đó là Emergency Food Shelf, tên của một cơ sở từ thiện đã từng cung cấp thực phẩm cho gia đình tôi khi chúng tôi còn chân ướt chân ráo trên đất Mỹ. Tôi rút từ bì thư vừa mở ra một bì thư khác nhỏ hơn có ghi sẵn địa chỉ dưới hàng chữ Emergency Food Shelf cùng với một lá thư có nội dung kêu gọi tiếp tay với cơ sở từ thiện này. Ở phần dưới của bức thư là những số tiền đề nghị giúp: $5, $10, $15 hay là số tiền có thể giúp khác với những con số đề nghị trên. Tôi ngẫm nghĩ tổ chức từ thiện này trước đây đã giúp chúng tôi, nay có lẽ họ biết chúng tôi đã có cuộc sống ổn định nên họ yêu cầu sự góp sức của chúng tôi vào công việc từ thiện. Tôi nhận thấy đó là điều thật công bằng và rất hợp lý. Khi mình cần thì người ta giúp bây giờ mình có điều kiện thì phải giúp lại người khác chứ, lơ đi coi sao được. Tôi viết một chi phiếu bỏ vào bao thư gửi lại cho nơi đã gửi thư cho chúng tôi.

Về sau càng ngày trong thùng thư của chúng tôi càng có thêm nhiều lá thư của những tổ chức từ thiện khác. Những lá thư này được gửi đến từ khắp nơi trên nước Mỹ chứ không phải chỉ ở tại địa phương. Có lần tôi đọc được trong số những lá thư này có một nơi hứa là họ sẽ không cung cấp địa chỉ của chúng tôi cho bất cứ một tổ chức nào khác. Thì ra nhiều cơ sở từ thiện biết được địa chỉ của chúng tôi để gửi thư đến là vì các cơ sở từ thiện đã cung cấp cho nhau.

Lúc đầu tôi chỉ biết được những cơ sở từ thiện do những lá thư được gửi đến gia đình chúng tôi. Sau này tôi còn biết được nhiều tổ chức từ thiện khác qua công ty tôi đang làm việc. Ở công ty tôi làm việc hàng năm đều có phát động chiến dịch kêu gọi công nhân trong công ty đóng góp vào công việc từ thiện gọi là Employee Charitable Contributions Campaign. Chiến dịch này khuyến khích công nhân tham gia vào công việc từ thiện trên căn bản tự nguyện. Công nhân chỉ việc cho biết muốn đóng góp bao nhiêu rồi công ty sẽ trừ dần vào tiền lương hàng tháng. Công ty cũng cung cấp một danh sách liệt kê các tổ chức từ thiện ở từng tiểu bang để công nhân tự ý chọn lựa cơ sở từ thiện nào họ muốn được nhận tiền giúp của họ. Qua danh sách do công ty cung cấp, tôi được biết có đến 2475 cơ sở từ thiện .Nhưng con số cơ sở từ thiện này chỉ là một phần chứ chưa phải là tất cả cơ sở từ thiện trên nước Mỹ. Số cơ sở từ thiện trên nước Mỹ chắc phải gấp bội. Có lần vui miệng tôi đem những con số này nói với một ông bạn. Nghe xong ông bạn của tôi thở dài, đôi mắt ông trở nên đăm chiêu, ông nói với tôi giọng buồn buồn:

- Nước Mỹ giàu như thế mà có nhiều cơ sở từ thiện như vậy còn Việt Nam mình quá nghèo mà chẳng có mấy tổ chức giúp đỡ người nghèo khổ.

Việt Nam ở trong số những nước nghèo nhất trên thế giới, dân chúng ngày càng thiếu thốn. Những ai đã từng về Việt Nam đều nhìn thấy tận mắt cảnh khổ nhan nhản ở khắp nơi. Đi đến chỗ nào cũng thấy người ăn xin, ở đâu cũng có người cùng khổ. Họ là những người già yếu, bệnh hoạn, là trẻ con, là những người đàn ông và đàn bà tật nguyền v.v. sống nhờ lòng từ tâm của người khác. Nhìn cảnh sống của họ, những ai còn một chút tình người không thể không cảm thấy đau xót cho những người đồng bào kém may mắn đó. Tôi đã thấy có người xúc động đến nghẹn ngào khi nhìn thấy những người bất hạnh đang sống nheo nhóc trên quê hương và tôi cũng biết có những người từ Mỹ về Việt Nam đã phải chi ra một số tiền ngoài dự trù để giúp cho người nghèo khổ vì không đành lòng quay đi trước cảnh thiếu thốn, cùng cực của họ. Nhưng tôi cũng đã chứng kiến có những người dửng dưng, không một chút động lòng trước nỗi bất hạnh của người khác. Tôi nghĩ có lẽ quý vị đó chưa bao giờ trải qua cảnh khổ nên không biết thông cảm với những người thật đáng tội nghiệp. Tôi nghe có vị lý luận rằng cho tiền những người ăn xin là khuyến khích họ lười biếng, không chịu lo làm ăn, sống ỉ lại vào người khác. Tôi không rõ quý vị đó không biết hay cố tình không muốn biết trong hoàn cảnh kinh tế của Việt Nam, những người khỏe mạnh còn không có việc làm thì những người bệnh hoạn, tàn phế kia tìm đâu ra công việc" Cũng có vị nói làm ăn cực khổ mới có tiền chứ đâu phải tiền từ trên trời rớt xuống mà đem cho người khác. Quả thật trong cuộc sống ở Mỹ chúng ta phải "cày" nghĩa là phải bỏ sức lực, thời gian và đôi khi trong công việc còn có cả đắng cay mới có được đồng tiền chứ chẳng dễ. Nhưng phải thực thà mà nói rằng những nỗi vất vả của chúng ta ở trên đất Mỹ này so với nỗi khổ của những người bất hạnh ở Việt Nam chẳng thấm thía gì.

Cũng may ở trên đời vẫn còn có những tấm lòng biết cảm thông với nỗi khổ của người khác, vẫn còn có những người đầy lòng từ tâm thấu hiểu được nỗi đắng cay của những con người đang kéo lê kiếp sống trong cảnh khốn cùng, và vẫn còn có những tấm lòng nhiệt thành sẵn sàng dấn thân làm việc, chẳng quản nhọc nhằn cũng chẳng quan tâm đến những lời xầm xì, bình phẩm này nọ. Những tấm lòng thiện chí này chỉ muốn đem lại phần nào an ủi cho những con người không được may mắn. Trong thời gian qua nhiều người có lòng từ bi, bác ái ở Mỹ nói riêng và ở hải ngoại nói chung đã đứng ra làm việc thiện nguyện, tạo một nhịp cầu nối liền giữa những người hảo tâm và những người đồng bào ruột thịt đang gặp cảnh ngặt nghèo nơi quê nhà. Những người làm công việc thiện nguyện này đã quyên góp tiền bạc gửi về quê nhà giúp đỡ những người phong cùi, những cô nhi, người tàn tật, nạn nhân thiên tai và những thương phế binh VNCH, những người được coi là khốn cùng trong xã hội.

Mới đây một người bạn của tôi, anh P B Hân ở South Carolina có gửi cho tôi cuốn video về đêm văn nghệ do Hội Cựu Quân Nhân ở đây tổ chức nhằm gây quỹ giúp đỡ anh em thương phế binh tại Việt Nam. Nhiều ca khúc, nhiều bài thơ được những giọng ca và những giọng ngâm tại địa phương trình diễn trong đêm văn nghệ này. Tuy không chuyên nghiệp, những giọng ca này đã đủ sức đưa khán thính giả trở về với những hình ảnh đẹp của người chiến binh Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và những giọng ngâm cùng những lời thơ cũng đã làm cho khán thính giả phải bùi ngùi, xót thương cho thân phận của những người thương phế binh trong cảnh sống hiện tại. Trong cuốn video, tôi còn thấy có vị tuy đã ở tuổi "cổ lai hy" cũng lên sân khấu để cổ võ cho đêm gây quỹ giúp anh em thương phế binh. Sự nhiệt thành của người trình diễn cũng như người đến tham dự đã đem lại thành công cho đêm văn nghệ gây quỹ. Lòng tôi thấy vui khi biết được có những tấm lòng đầy thiện chí đang nhìn đến tình cảnh anh em thương phế binh ở trong nước.

Đêm văn nghệ do Hội Cựu Quân Nhân South Carolina tổ chức được mở đầu bằng bản "Chiến sĩ vô danh" đã nhắc nhở tôi về những thương phế binh VNCH, những người hầu như lâu nay bị bỏ quên. Họ là những chiến sĩ vô danh, những anh hùng vô danh. Họ là những ngừơi có nhiều công lao nhất nhưng
cũng là những ngừơi chịu nhiều thiệt thòi nhất. Trong chiến tranh họ trực tiếp đối đầu với quân thù, xông pha trên tuyến đầu lửa đạn để rồi đã bỏ lại một phần thân thể của mình trên chiến địa. Sau chiến tranh, theo lẽ thông thường, đất nước phải có chính sách đãi ngộ xứng đáng đối với họ nhưng đất nước còn đâu nữa. Đất nước đã rơi vào tay kẻ thù không đội trời chung với họ thì chỉ có trả thù, chỉ có ngược đãi chứ làm gì có đãi ngộ. Sau ngày 30.4 Cộng sản đã đối xử với họ vô cùng tàn nhẫn và vô nhân đạo. Lúc đó những thương binh đang điều trị tại các quân y viện hay đang dưỡng thương tại các trung tâm hồi phục đều bị chúng đuổi ra ngoài . Do hành động vô nhân đạo đó mà thương tích của thương binh trở nên trầm trọng hơn khiến cho mức độ tàn phế
trở nên
tồi tệ hơn. Và rồi ngày nay với tấm thân tàn phế, những người thương phế binh VNCH đang phải âm thầm sống những chuỗi ngày tủi nhục trong sự quên
lãng của mọi người.

Nghĩ đến người thương phế binh VNCH, tôi thực sự cảm thấy đã mắc nợ đối với họ, nhân dân miền Nam đã mắc nợ những con người tàn phế này. Họ là những người vì chiến đấu cho sự sống còn của mảnh đất miền Nam màhình hài đã chẳng còn nguyên vẹn . Có người bị mất đi một chân, hai chân; có người mất đi một cánh tay, cả đôi tay hay đã mất hết tất cả chân tay chỉ còn lại thân mình khiến không thể cử động được, mọi sinh hoạt như ăn uống, di chuyển . . . đều phải nhờ vào người khác ; có người mất đi một con mắt hay hay cả đôi mắt và vĩnh viễn không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Họ là những thanh niên lành lặn khi nhập ngũ nhưng ngày nay đã trở thành phế nhân, thân thể không còn đầy đủ để làm ăn sinh sống như người bình thường khác. Bom đạn đã tàn nhẫn đối với họ, hoàn cảnh sao quá khắc nghiệt đối với họ"

Chúng ta may mắn được sống trên đất nước Hoa Ky,ø vừa được hít thở không khí tự do vừa được hưởng một cuộc sống vật chất tương đối đầy đủ. Chúng ta nỡ lòng nào để những chiến binh này kéo lê kiếp sống trong tủi hận mà không ngó ngàng đến họ. Được biết trong quá khứ Hội Cựu Quân Nhân South Carolina đã gửi tiền về trợ giúp cho một số anh em thương phế binh tại Việt Nam. Hiện nay Hội đang có 105 trường hợp cần được giúp đỡ. Những thương phế binh cần được giúp đỡ này sinh sống tại Sài gòn, Gia Định, Vũng Tàu, Lâm đồng, Bình Phước, Bình Thuận, Sóc Trăng, Huế, Quảng Nam, Đà nẵng, Quảng Trị, Quảng Tín ...

Lòng tôi không khỏi ray rứt nếu tôi không làm một điều cần phải làm, nếu tôi không nói lên một lời cần phải nói đối với người thương phế binh VNCH. Điều cần làm là gửi một chút quà cho họ và lời cần phải nói
là kêu gọi sự cảm thông, chia sẻ đối với hoàn cảnh bi đát của những người thương phế binh VNCH tại quê nhà.

Dẫu xây chín đợt phù đồ

Không bằng làm phước cứu cho một người

Cứu giúp người gặp hoàn cảnh khó khăn là điều lúc nào cũng nên làm, cứu giúp người thương phế binh càng nên làm hơn. Họ là những người đã hy sinh nhiều nhất, bị thiệt thòi nhiều nhất nhưng lại ít người quan tâm đến. Xin hãy nghĩ đến những anh em thương phế binh, hãy mở lòng từ tâm giúp đỡ họ. Giúp người anh em một vài chục đồng đối với chúng ta, những người sống ở Mỹ chỉ là một hy sinh nhỏ nhưng lại có thể đem một niềm vui lớn đến cho anh em thương phế binh ở quê nhà. Họ sẽ có tiền để mua thêm chút thực phẩm cho bữa ăn và có thêm chút thuốc men để chữa bệnh.

Tôi nghĩ nhận được quà của đồng bào ở hải ngoại chắc anh em thương phế binh sẽ vui mừng lắm. Vui mừng không chỉ vì "một miếng khi đói bằng một gói khi no" mà còn vì cảm thấy được an ủi và cảm thấy không bị bỏ rơi . Xin hãy đến với anh em thương phế binh bằng cách tiếp tay với Hội Cựu Quân Nhân South Carolina, PO Box 1441 Taylors, SC 29687 .

Hải Triều

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,596,275
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến