Hôm nay,  

Killing Me Softly With His… Food

06/09/200200:00:00(Xem: 162613)
Người viết: DUKETIN
Bài tham dự số: 2-633-vb80901

Tác giả DukeTin từ Dallas gửi bài qua eMail. Ông tự giới thiệu: qua Mỹ 20 năm. Kỹ sư về truyền thông, tuổi gần bốn bó. Hiện đang ... thất nghiệp." Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Bài ngắn, nhưng duyên dáng, vui vẻ. Mong Ông sẽ tiếp tục viết thêm.

*

An apology to Norman Gimbel, author of the song "Killing Me Softly With His Song"
DukeTin

*

Ông bà mình xưa có câu "Tham thực cực thân" thật là hay.

Lúc còn đôi mươi ăn uống chẳng thèm kiêng cử gì. Đến gần năm bó bắt đầu đổ bịnh vì qúa mập. Mà chẳng trách được, ăn đứng đầu trong "tứ khoái" nên ai ai cũng ... khoáị

Theo thống kê mới nhất đây, dân Mỹ -trong đó chắc cũng tính cả Mít ta- được xếp hạng "nặng kí" nhất thế giới; Gần 60 phần trăm trên số kí ấn định theo chiều cao tương xứng.

Bây giờ hầu như bà con đều biết rằng nguyên do chính gây ra những bệnh huyết áp cao (high blood pressure), mỡ máu cao( high Cholesterol), v...v..., đều bắt nguồn từ ăn uống qúa mức và qúa mập.

Ừ nhỉ! không biết nguyên do gây mập bắt nguồn từ đâu"

Nhớ lại mươi năm trước đây, thời kinh tế thịnh vượng, nhà hàng mọc lên như nấm. Mà toàn là loại Buffer không a. Khởi đầu từ những Chinese Restaurants, sau đó đến các nhà hàng Mĩ như Furr's, Golden Carol, CiCi pizzạ vì muốn cạnh tranh giành khách. Mỗi tuần đi làm, bạn bè thường rủ nhau đi ăn trưa hết tiệm buffer này đến tiệm buffer khác. Mà cũng tiện thật, tiền ai nấy trả - Ở Mĩ chơi kiểu Mĩ mà.

Vô tiệm, đưa tới bàn ngồi xong là nhào vô quầy lấy đồ ăn ngay; chẳng phải lo chọn món ăn lôi thôi từ menu, mất thời giờ. Ui choa ơi! cả trăm thứ món, tha hồ mà nếm thử. Hết đĩa này thì đứng lên lấy đĩa khác. Đĩa đã có hầu bàn thu ngay khi mình đứng lên đi lấy đồ ăn rồi. Thế là chẳng biết mình đã đớp hết mấy đĩa! Ăn ít thì thấy tiếc tiền, ăn cho đã no thì thôi. Người người ra vào tấp nập, quần dây thung, aó T-Shirt rộng chẳng còn lo chi... chật bụng.

Đã thế cuối tuần dự tính sẽ ỏ nhà "excercise" cho tiêu hết số kí tăng lên trong tuần, chẳng may bà xã sợ dơ bếp nên vợ chồng con cái lại kéo nhau đi... buffer nữa. Rồi tiệc này đám nọ liên miên, đồ ăn hả hê. Cả tuần đi làm mệt nhọc đâm lười tập thể dục. Con cái ăn xong lại nhào vô game hoặc TV. Người cứ từ từ phì ra. Chưa kịp tập cho cái mập hôm trước mất đi thì hôm sau lại ăn thêm chồng lên cái mập nữa. Đã mập rồi mà muốn gầy lại không phaỉ dễ dàng đâu.

Cái vòng "luẩn quẩn ăn mập - mập ăn" cứ tiếp diễn ngày nọ qua ngày kia. Quần áo cứ chật ra mà chưa hiểu rõ nguyên do" Vợ cho là vải ở bên này sao hay co quá. Chồng thì khoa học hơn cho rằng trọng lực của trái đất tăng lên nên kéo bụng mình xuống! Do đó quần áo mau chật. Vợ chồng suýt nữa ra tòa ly dị vì không ai chịu ai sai với lý lẽ của của mình.

Một hôm đi ăn về tình cờ nghe bản nhạc "Killing Me Softly With His Song" rồi xoa bụng và mỉm cười nghĩ thầm hay là "Killing Me Softly With His ...food" mà mấy anh đầu sỏ Trung Quốc đang đầu độc dân Mỹ như dân Ăng Lê đã làm trước đây trong Chiến Tranh Nha Phiến. Thanh niên Trung Quốc lúc đó không còn nhuệ khí chống ngoại xâm vì bị đầu độc bởi nha phiến. Biết đâu bây giờ Trung Quốc cũng muốn đầu độc dân ta ở Mĩ để ta mất hết nhuệ khí "Trả Ta Sông Núi""

Nghe cũng có lí đấy. Mập qúa chậm chạp khi ra chiến trận chỉ làm bia cho địch thôi. Bệnh họan đủ thứ, tiền chi nhà thương cũng đủ sạt nghiệp. Không có bảo hiểm thì trở thành gánh nặng cho chính quyền. Chính quyền lo chi phí cho Medicare nhiều hơn Quốc Phòng. Đất nước không hùng mạnh vì tối ngày dân chỉ lo ... ăn.

Ông bà mình còn có câu hay hơn nữa kià "Miếng ăn là miếng nhục". Ừ nhỉ, chợt bừng tỉnh, mình đâu phải chỉ lo ăn cho mập đâu. Tổ Quốc Việt Nam đang mong chờ ta xây dựng Dân Chủ Tự Do cho đất nước. Nuôi nhuệ khí kiên cường bảo vệ non sông gấm vóc và hiên ngang tranh đấu Trả Ta Sông Núi. Không lẽ ta cứ để nó "Killing me slowly and softly with his ...food".

Dallas, Hè 2002

DukeTi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,503,080
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, nhận giải bán kết năm 2001, thêm giải Việt Bút 2010, và đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, Lê Thị, -cư dân Chicago, 35 tuổi- gửi 7 bài và trở thành tác giả nhận giải Chung Kết 2012 với những tự sự khác thường về đề tài đồng tính. Sau đó mọi người mới biết Lê Thị là bút hiệu của Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể, từng nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005. Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại vùng Chicago, Hoa Kỳ, ông là chuyên gia bệnh tâm thần, và đã thành lập một câu lạc bộ đặc biệt để trợ giúp nhiều đồng hương và cựu chiến sĩ VNCH, cựu tù nhân cộng sản. Bài mới viết là một đoạn Hồi Ký Hậu Chiến của một Bác sĩ Phẫu Thuật, mang tên “Thiên Lý và Vô Tận”.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả 65 tuổi, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O., tự sơ luợc về mình “22 năm dạy học trong nước, 22 năm làm “culi job” trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết thứ chín của tác giả.
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua. Ông đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2013 với bài viết đầu tiên và cũng là bài duy nhất trong năm, kể về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp: Một con dâu Thiên Chúa Giáo, một rể đạo Phật, một rể đạo Muslim, nhưng tất cả thuận hoà và đạo ai nấy giữ, các gia đình liên hệ đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau. Bài thứ hai, ông viết về phở. Sau đây là bài viết thứ ba.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,” kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài mới của Diệu Hương được viết để tiễn đưa ca nhạc sĩ Việt Dzũng, người cô chưa từng gặp.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần chủ biên một số báo Việt ngữ địa phương. Góp bài với Việt Báo từ nhiều năm, ông vừa nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Mới tuần trước, Phan đã có bài “Mùa Lễ”, và nay là bài viết ngay ngày lễ Giáng Sinh 2014.
Nhạc sĩ Cung Tiến