Hôm nay,  

Killing Me Softly With His… Food

06/09/200200:00:00(Xem: 163104)
Người viết: DUKETIN
Bài tham dự số: 2-633-vb80901

Tác giả DukeTin từ Dallas gửi bài qua eMail. Ông tự giới thiệu: qua Mỹ 20 năm. Kỹ sư về truyền thông, tuổi gần bốn bó. Hiện đang ... thất nghiệp." Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Bài ngắn, nhưng duyên dáng, vui vẻ. Mong Ông sẽ tiếp tục viết thêm.

*

An apology to Norman Gimbel, author of the song "Killing Me Softly With His Song"
DukeTin

*

Ông bà mình xưa có câu "Tham thực cực thân" thật là hay.

Lúc còn đôi mươi ăn uống chẳng thèm kiêng cử gì. Đến gần năm bó bắt đầu đổ bịnh vì qúa mập. Mà chẳng trách được, ăn đứng đầu trong "tứ khoái" nên ai ai cũng ... khoáị

Theo thống kê mới nhất đây, dân Mỹ -trong đó chắc cũng tính cả Mít ta- được xếp hạng "nặng kí" nhất thế giới; Gần 60 phần trăm trên số kí ấn định theo chiều cao tương xứng.

Bây giờ hầu như bà con đều biết rằng nguyên do chính gây ra những bệnh huyết áp cao (high blood pressure), mỡ máu cao( high Cholesterol), v...v..., đều bắt nguồn từ ăn uống qúa mức và qúa mập.

Ừ nhỉ! không biết nguyên do gây mập bắt nguồn từ đâu"

Nhớ lại mươi năm trước đây, thời kinh tế thịnh vượng, nhà hàng mọc lên như nấm. Mà toàn là loại Buffer không a. Khởi đầu từ những Chinese Restaurants, sau đó đến các nhà hàng Mĩ như Furr's, Golden Carol, CiCi pizzạ vì muốn cạnh tranh giành khách. Mỗi tuần đi làm, bạn bè thường rủ nhau đi ăn trưa hết tiệm buffer này đến tiệm buffer khác. Mà cũng tiện thật, tiền ai nấy trả - Ở Mĩ chơi kiểu Mĩ mà.

Vô tiệm, đưa tới bàn ngồi xong là nhào vô quầy lấy đồ ăn ngay; chẳng phải lo chọn món ăn lôi thôi từ menu, mất thời giờ. Ui choa ơi! cả trăm thứ món, tha hồ mà nếm thử. Hết đĩa này thì đứng lên lấy đĩa khác. Đĩa đã có hầu bàn thu ngay khi mình đứng lên đi lấy đồ ăn rồi. Thế là chẳng biết mình đã đớp hết mấy đĩa! Ăn ít thì thấy tiếc tiền, ăn cho đã no thì thôi. Người người ra vào tấp nập, quần dây thung, aó T-Shirt rộng chẳng còn lo chi... chật bụng.

Đã thế cuối tuần dự tính sẽ ỏ nhà "excercise" cho tiêu hết số kí tăng lên trong tuần, chẳng may bà xã sợ dơ bếp nên vợ chồng con cái lại kéo nhau đi... buffer nữa. Rồi tiệc này đám nọ liên miên, đồ ăn hả hê. Cả tuần đi làm mệt nhọc đâm lười tập thể dục. Con cái ăn xong lại nhào vô game hoặc TV. Người cứ từ từ phì ra. Chưa kịp tập cho cái mập hôm trước mất đi thì hôm sau lại ăn thêm chồng lên cái mập nữa. Đã mập rồi mà muốn gầy lại không phaỉ dễ dàng đâu.

Cái vòng "luẩn quẩn ăn mập - mập ăn" cứ tiếp diễn ngày nọ qua ngày kia. Quần áo cứ chật ra mà chưa hiểu rõ nguyên do" Vợ cho là vải ở bên này sao hay co quá. Chồng thì khoa học hơn cho rằng trọng lực của trái đất tăng lên nên kéo bụng mình xuống! Do đó quần áo mau chật. Vợ chồng suýt nữa ra tòa ly dị vì không ai chịu ai sai với lý lẽ của của mình.

Một hôm đi ăn về tình cờ nghe bản nhạc "Killing Me Softly With His Song" rồi xoa bụng và mỉm cười nghĩ thầm hay là "Killing Me Softly With His ...food" mà mấy anh đầu sỏ Trung Quốc đang đầu độc dân Mỹ như dân Ăng Lê đã làm trước đây trong Chiến Tranh Nha Phiến. Thanh niên Trung Quốc lúc đó không còn nhuệ khí chống ngoại xâm vì bị đầu độc bởi nha phiến. Biết đâu bây giờ Trung Quốc cũng muốn đầu độc dân ta ở Mĩ để ta mất hết nhuệ khí "Trả Ta Sông Núi""

Nghe cũng có lí đấy. Mập qúa chậm chạp khi ra chiến trận chỉ làm bia cho địch thôi. Bệnh họan đủ thứ, tiền chi nhà thương cũng đủ sạt nghiệp. Không có bảo hiểm thì trở thành gánh nặng cho chính quyền. Chính quyền lo chi phí cho Medicare nhiều hơn Quốc Phòng. Đất nước không hùng mạnh vì tối ngày dân chỉ lo ... ăn.

Ông bà mình còn có câu hay hơn nữa kià "Miếng ăn là miếng nhục". Ừ nhỉ, chợt bừng tỉnh, mình đâu phải chỉ lo ăn cho mập đâu. Tổ Quốc Việt Nam đang mong chờ ta xây dựng Dân Chủ Tự Do cho đất nước. Nuôi nhuệ khí kiên cường bảo vệ non sông gấm vóc và hiên ngang tranh đấu Trả Ta Sông Núi. Không lẽ ta cứ để nó "Killing me slowly and softly with his ...food".

Dallas, Hè 2002

DukeTi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,448,823
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả quê gốc Kinh 5 Rạch Giá, hiện là cư dân Seattle, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010. Ba bài đã viết là chuyện 30 năm của gia đình bà: Vượt biển tới đảo tị nạn, sau 7 năm chờ đợi, bị buộc phải hồi hương. Nhờ chương trình ROV, gia đình vẫn tới được nước Mỹ, và với sức phấn đấu chung, tất cả đã đứng vững.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên 2001 và đã liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân hiện là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả tên thật là Trần Văn Hai, hiện đã là cư dân hưu trí tại Nashville, TN. Thư kèm bài, ông viết: “Tôi thường xuyên theo dõi và đọc bài viết trên trang Việt báo online. Đây là bài viết tôi gởi về cho tòa soạn đầu tiên, mong nhận được sự góp ý. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là bước khởi hành tốt: gọn nhẹ, giản dị và thành thực. Saui đây là bài viết thứ hai.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago. Nhiều năm qua, ông lãnh việc truyền giáo tại Alice Springs, Northern Territory, vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Từ 2016, nhiệm sở truyền giáo mới của Linh mục là một thành phố vùng cao nguyên Tagaytay,Philippinnes. Truyện ngắn sau đây của tác giả, trích báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Sau đây là bài viết thứ tư của cô.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. Sau đây, thêm bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của ông.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O., dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, đã nhận giải bán kết 2001, thêm giải Việt Bút 2008. Từ hơn 10 năm qua ông là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia. Ông góp bài Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua và đã ấn hành 4 tập truyện ngắn. Nhà văn Võ Phiến nhận xét về các nhân vật truyện của Phạm Thành Châu đã phải kêu là “Tuyệt vời. Sao mà họ chung tình đến thế.” Sau đây, thêm một truyện ngắn Phạm Thành Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến