Hôm nay,  

Nhà Quê Lên Tỉnh

02/10/200200:00:00(Xem: 138774)
Người viết: LAN ANH

Bài tham dự số: 3-654-vb31001

Tác giả đang cư ngụ ở Melbourne, Úc châu, cho biết Nam nay BÀ 31 tuoi, computer programmer. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà kể chuyện du lịch lần đầu qua Mỹ từ 1994, nhưng cảm xúc và hồi tưởng về chuyến đi vẫn còn ấm nóng, chân tình. Mong bà sẽ còn tiếp tục viết.

Cầm tấm vé trên tay, tôi khắp khới mừng. Niềm mơ ước được đi du lịch nứơc Mỹ rồi cũng thành sự thật. Mấy đứa bạn ở uni mỗi đứa một tiếng.

“Trời ơi, Lan đựơc đi Mỹ hả, sướng nha, phải chi mình cũng được đi như Lan.”

“Nghe nói ở bên Mỹ hiện đại lắm, chứ không phải quê muà giống như nứơc Úc thòi lòi này đâu. Coi chừng mày qua bên đó giống như là bà già quê lên tỉnh đó.”

Thôi kệ, bà già quê lên tỉnh cũng được, miễn sao tôi được đi qua bên đó, trước nhất là ăn đám cưới ông anh, sau đó là thăm chàng đã gần 5 năm rồi chưa gặp kể từ lúc hai đứa từ giã ở Saigon để gia đình chàng đi Mỹ.

Má tôi đã bay sang Mỹ mấy tuần trước để lo đám cưới, còn tôi lót tót theo sau vì phải thi cho xong mấy cái exams.

Rồi cái ngày chờ đợi cũng đến. Không may cho tôi là vưà bước lên máy bay thì tôi ngã bệnh. Chắc đó là kết quả cuả bao nhiêu ngày thức khuya dậy sớm để học thi, cộng với việc ăn uống thất thuờng do không có Má bên cạnh để nấu cho.

Trên máy bay thấy người ta ăn uống, ngủ nghê mà thèm. Còn tôi suôt ngày chỉ một câu “May I have some ice please” mà nói hoài. Chắc mấy cô tiếp viên hàng không của hãng United Airline cũng không biết con nhỏ này bị cái gì mà không ăn uống, chỉ xin nước đá chườm cho đỡ bị khô môi. Hàng ghế tôi ngồi có bốn cái, tôi ngồi một đầu, có một bà không biết là người nước nào ngồi ở đầu bên kia, còn hai cái ở giữa thì bỏ trống. Thế là một hợp đồng chớp nhoáng đã diễn ra giữa hai người. Tôi sẽ được ngã lưng trên 3 cái ghế trước, sau đó sẽ đến phiên bà kia, và cứ như vậy cho đến khi máy bay hạ cánh xuống phi trường Los Angeles. Nói là ngã lưng chứ nào tôi có ngủ nghê gì được. Ở nhà ai cũng biết cái tật của tôi, nếu không được nằm trên gường đàng hoàng thì dù có sắp chết đến nơi cũng không thể nào nhắm mắt ngủ được. Thế là mặc dù được chiếm trọn 3 cái ghế, tôi vẫn phải thức trắng cả mười mấy tiếng đồng hồ từ Melbourne đến Los Angeles.

Phi trường Los Angeles sao mà rộng thênh thang. Cũng may là tôi đến từ Úc mà còn có cảm giác bỡ ngỡ như vậy, chắc những người từ VN bay qua chắc còn bỡ ngỡ hơn tôi nhiều lắm.

“May I help you Madam"”

Tôi giật mình ngẩng lên thì thấy một bà Mỹ đen đang nhìn tôi chờ đợi. Trời ơi, sao cũng là tiếng Anh mà nghe lạ tai đến như vậy. Nó lạ cả về cách hỏi lẫn cả giọng nói. Ở Úc, người ta cũng hỏi “May I help you"” nhưng không có chữ Madam hay Sir gì ở phía cuối ráo trọi. Còn ở đây, tôi cảm thấy mình “sang trọng” hẳn lên với chữ Madam phía cuối. Dùng hết vốn liếng tiếng Anh hai năm học ở Úc, cộng với việc múa tay múa chân, rút cuộc rồi bà Mỹ đen cũng hiểu là tôi muốn đi đến cái terminal khác để bay chặng cuối, từ Los Angeles đến Boston. Chàng của tôi, không hiểu sao đi đón tôi bị hụt ở sân bay Los, chắc có lẽ sân bay quá rộng chăng, đành phải ôm bó bông trở về nhà trong niềm tiếc nuối (theo lời chàng).

Vừa tìm ra được cái terminal để bay đi Boston, tôi leo lên máy bay liền. Lúc này tôi chỉ muốn đến Boston lẹ lẹ bởi vì tôi ngán ngồi máy bay lắm rồi. Thử hỏi không ăn không ngủ gần 15 tiếng đồng hồ, ai mà không ngán ngẩm. Vậy mà tôi còn phải chịu đựng thêm 5-6 tiếng bay từ Los đến Boston nữa chứ.

Đến được Boston thì tôi đi không còn vững nữa, cứ như là vừa mới qua được cơn thập tử nhất sinh vậy. Vừa về đến nhà bà chị dâu thì nghe điện thoại chàng

“Sao em ở đâu mà anh đón không được vậy"” Trời ơi, tôi có biết ất giáp gì đâu, ai biểu sao tôi làm vậy. Bà Mỹ da đen biểu tôi đi đến cái terminal kia thì tôi cứ đi, còn việc chàng không tìm được tôi thì là việc của chàng. Chàng ở Los gần 5 năm mà còn tìm không ra được tôi, thì tôi, một con nhỏ ngố từ bên Úc qua thì đành bó tay thôi. Thôi thì phải chờ cho xong đám cưới, rồi tôi sẽ bay trở lại Los thì lúc đó mình hàn huyên tâm sự.

Đám cưới anh chị tôi diễn ra vui vẻ. Mặc dù nhỏ vì không có đàng trai nhưng cũng đầy đủ nghi thức. Mấy ngày hôm sau tôi được chị dâu cho đi tham quan Boston. Đối với tôi lúc đó, sao người Việt của mình ở Boston ít quá, hay là tại tôi không bíêt. Sở dĩ tôi nói ít là tại vì gần chỗ chị dâu tôi ở chỉ có một shop Viet Nam duy nhất, mà lại nhỏ xíu hà, bán đồ khô cộng một ít rau cải. Và một cái tiệm phở cũng không to hơn cái tiệm chạp phô bao nhiêu, và tô phở cũng thuộc loại “tài tử”, “cây nhà lá vườn” không đặc sắc lắm.

Rồi chị dâu tôi chở mọi người đi New York, đến thăm World Trade Center. Tôi vẫn còn nhiều tấm hình chụp hai má con đứng cạnh hai tòa nhà sanh đôi. Những tấm hình đó, đối với tôi quý vô vàn. Bởi vì bây giờ dù có tiền vàng biển bạc cũng không thể nào chụp lại được. Tôi nhớ hoài con đường dẫn tới New York, buildings trải dài từ chân trời này đến chân trời khác. Thật là khác xa với Melbourne nơi tôi đang ở, mấy cái buildings chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Lại còn đường xá nữa chứ. Chỉ toàn freeway là freeway. Có những freeway rộng đến 20 lanes, 10 lanes chạy lên và 10 lên chạy xuống. Ở bên Úc này tôi chưa bao giờ thấy những freeway lớn đến như vậy.

Rồi đám cưới cũng qua đi. Mấy Má con líu ríu dắt nhau bay về Los ở nhà chàng 1 tuần. Thật ra Má tôi chỉ ở một ngày thôi rồi đi San Fransico, nơi tôi có bà dì họ đang chờ. Dù ở Los chỉ có một ngày, Má tôi cũng được đi Disneyland, vui ơi là vui. Rồi hai Má con được thưởng thức một tiệm mì có một không hai ở Los này. hình như tiệm tên là Liên Hoa thì phải. Tiệm mì thì rất là sập xệ, vậy mà mì thơm ngon không chỗ chê. Tôi không thể nào kiếm ra được một tiệm mì ngon như vậy ở thành phố Melbourne này.

Má đi San Fransico rồi, chỉ còn một mình tôi ở lại với gia đình chàng. Chàng dẫn tôi đi Sea World, và còn nhiều chỗ khác nữa mà tôi không còn nhớ tên. Đối với tôi lúc đó, nước Mỹ sao mà hiện đại quá, đúng như lời một trong những người bạn của tôi nói trước lúc tôi đi. Tôi thật sự thấy mình là “nhà quê lên tỉnh”.

Những sự khác biệt trong sinh hoạt giữa Mỹ va Úc cũng làm tôi choáng váng. Trước hết là giờ giấc. Lúc mới qua Mỹ tuần đầu, người ta ngủ thì tôi thức, ngưòi ta thức thì tôi ngủ, mãi hơn tuần sau mới quen dần được. Thứ đến là chuyện băng qua đường. Tôi thì cứ quen là trước khi bước qua đường thì nhìn bên phải trước, rồi mới nhìn bên trái. Cũng vì cái thói quen đó mà làm tôi suýt bị xe tông mấy lần. Rồi đến chuyện cân đo đong đếm. Thay vì dùng litre thì ngườI Mỹ lại dùng galon, feet thay cho meter, và pound thay vì kilogram. Tôi có con nhỏ bạn thân ở Mỹ. Lúc tôi sanh đứa con đàu lòng, nó gọi điện thoại chúc mừng rồi hỏi “Con mày được mấy pound"” Tôi trả lời “Tao không biết là nó nặng mấy pound nhưng tao biết nó nặng 3kg7Å.”

Tới lúc nó sanh, tôi hỏi “Con mày nặng mấy ký"” Nó nói “Tao không biết con tao nặng mấy ký nhưng tao biết là nó nặng 7lbs2.”

Tám năm đã trôi qua kể từ cái lần “lên tỉnh” đó, tôi vẫn chưa có dịp trở lại thăm nước Mỹ. Tôi thiết nghĩ, tám năm là một thời gian dài, chắc nước Mỹ cũng thay đổi nhiều lắm, cũng giống như cuộc đời tôi vậy. Chàng bây giờ đã là ông xã của tôi, đành cam chịu phận làm rể ở Úc sau khi tôi nhất quyết không chịu xa Má.

Chúng tôi đã có với nhau hai đứa con trai kháu khỉnh. Còn những tấm hình chụp ở World Trade Center, 3 nhân vật chính trong hình chỉ còn một sống sót. Má tôi đã mất rất đột ngột 3 năm trước. Hai tòa nhà sanh đôi cũng không còn nữa. Chỉ còn tôi ở lại với bao niềm nuối tiếc. Tôi viết những dòng này cũng là lúc giỗ Má 3 năm. Lạy Má. Con kính xin Trời Phật nguyện cho hương linh của Má được về noi vĩnh hằng, nơi không có nghèo khổ hận thù, nơi Má sẽ được sống hạnh phúc mãi mãi để bù lại những ngày cực khổ một mình Má nuôi 6 đứa con nên người.

LAN ANH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,471,104
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến