Hôm nay,  

Hãng May Ở El Monte

18/10/200200:00:00(Xem: 124732)
Người viết: LIÊN AN

Bài tham dự số: 3015-662-vb51016

Tác giả Liên An tên thật là Trần Thị Phương Liên, sinh năm 1954, hiện cư trú và làm việc tại Alhambra, Nam California. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà.

+

Đọc được bài báo của chị Ngọc Hà -cùng sinh sống tại thành phố Alhambra như tôi- trên mục "Viết Về Nước Mỹ" tôi rất thích thú và ngưỡng mộ chị. Đây là lúc tôi còn trong thời gian ở không chờ xin việc, sau hơn 8 tháng cùng chồng và 2 con đến đất Mỹ.

Vốn chữ nghĩa của tôi chưa đầy một lá mít. Nhờ bài báo của chị Ngọc Hà bắt nhịp, tôi bỗng thấy mình cũng có nhu cầu viết. Và thật lạ là lần đầu tôi viết báo, sao tôi thấy thật tự nhiên và không khó khăn lắm như tôi nghĩ. Với bài báo này, tôi thật sự không dám xem nó là sự thi thố chữ nghĩa, mà chỉ xin một lần được trải lòng mình ra.

Cũng như gia đình chị Ngọc Hà, gia đình tôi hay bất cứ gia đình nào đến đây. Sau lưng họ đều có những gian nan, cơ cực lo lắng cho tương lai con cái mình. Mà lý lịch của cha chú mình là rào cản, mà nếu vượt qua được nó cũng bị biến thái và méo mó ít nhiều.

Chồng tôi là một sĩ quan không quân. Sau 7 năm trong trại cải tạo, trở về nhà với nhiều bỡ ngỡ e dè. Hai vợ chồng tôi vào cuộc mưu sinh khó khăn như bao người khác ở một xã hội còn quá ban sơ. Khởi đầu bằng việc ngồi gói từng viên kẹo 100 cục mới được 1 đồng lúc sắp sanh đứa con đầu lòng. Rồi đến lúc anh chị tôi từ Mỹ gởi tiền về (Mẹ và anh chị tôi đã di tản trước ngày 30/4/75 trừ ba tôi và tôi). Được một thời gian, ba tôi mất. Và vì cần thêm vốn tôi đã bán căn nhà của cha mẹ mà không ngờ đó là trở ngại lớn trong chuyến xuất cảnh theo diện H.O vào năm 1992 của chúng tôi. Họ đã yêu cầu phải giao lại nhà trống trước khi lên máy bay. Thế là chuyến đi bị đình lại. Bước chân ra khỏi phòng cách ly Tân Sơn Nhất tôi không khóc được như tôi nghĩ. Mà khi nhìn hai đứa con ôm ba lô ngơ ngác nhìn cha mẹ, tôi mới hiểu được lòng đau như cắt là thế nào.

Thất vọng và chán chường rồi cũng phải dẹp qua. Để lại bắt đầu cho đời sống không lối ra. Xã hội đầy những bất công và tràn lan tệ nạn. Gia đình chúng tôi cũng thế, trôi theo và ít nhiều ảnh hưởng từ đó. Tôi sống dật dờ nhìn con cái lớn dần, với những nhận thức ngày càng rộng hơn về sự chật vật từ tinh thần đến vật chất. Đã nhiều lần chúng phải nhìn cảnh người cha nghiêng ngả đầy mùi bia rượu về nhà, với người mẹ luôn có đôi mày cau có, những lời gấu ó của cha với mẹ. Gia đình hoàn toàn không giống như trong bài luận mà chúng bắt buộc phải viết ra ở nhà trường.

Sau hơn 9 năm sống như thế, chúng tôi lại nhận được giấy báo từ Tòa đại sứ Mỹ gởi báo chuyến đi trong 6 tháng tới. Thế là chúng tôi lại một lần nữa chuẩn bị cho chuyến đi. Bao âu lo cũng tan khi ngồi trên phi cơ đang rời khỏi phi đạo. Cũng là lúc tôi mong được trả lại những thời gian buồn thảm đã qua, chỉ mong đem theo cho mình những chân tình mà mình có được.

Nhìn 2 con thích thú với những mới lạ và gương mặt đăm chiêu lo lắng của chồng với cuộc sống mới sẽ đến, tôi vẫn thấy mọi người thật đáng yêu. Tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, thở một hơi thật nhẹ và nghĩ đến những người ruột thịt sẽ gặp lại nhau sau gần 30 năm xa cách.

Mọi việc đều đến như tôi đã nghĩ, cũng như chuẩn bị cho những khó khăn sắp đến. Chúng tôi đã biết ít nhiều qua những người đến trước. Nhưng tôi cũng phải se lòng khi nhìn con vác balô lần đầu tiên vào sân trường. Lo cho con mình với vốn sinh ngữ quá mỏng, phải khó khăn nhiều để hòa nhập được với thế giới quá khác lạ này.

Qua vài ngày, rồi vài tháng, tôi tạm yên tâm về con cái để quay về vai trò cột trụ của chúng tôi. Chúng tôi đã cầm nắm được những tờ dola đầu tiên trên đất Mỹ bằng công sức của hai vợ chồng khi cưa hai cây thông cao hơn 6m trên một ngọn đồi ở nhà cho một người Mỹ. Nhớ lúc trở về khi đêm đến lại không tìm được ra lối về nhà. Nhiều lần bị lạc như thế đã trở thành kinh nghiệm cần phải có, để cười khi nhớ lại.

Rồi thì công việc làm này đưa đến công việc khác, những giúp đỡ của người thân và bè bạn. Tìm ra đống tiền ở đâu cũng là mồ hôi đôi khi sôi nước mắt. Những lần nhìn chồng về nhà với quần áo, đầu tóc đầy bụi cát bê tông, tôi vẫn thấy anh ấy đáng yêu hơn gấp vạn lần khi còn ở quê nhà vất vưởng say sưa ở bậc cửa thềm nhà. Dĩ nhiên đôi chân mày tôi không có cớ gì để cau lại như trước. Đó là ấn tượng tốt đẹp về nước Mỹ đầu tiên đối với tôi.

Cuộc sống ở Mỹ có thể nói là quần quật vất vả thật, nhưng trước mắt tôi, hàng ngày, nhìn từ góc đường hè phố nào, tôi cũng thấy việc làm và làm việc. Còn nơi quê nhà của chúng ta, không cần phải tìm đâu xa xôi, chỉ cần ngó lại gia đình của chính mình, là đã thấy ngay sự trì trệ. Công việc thì ít, thời gian rảnh quá nhiều, đổ dồn vào những cơn say sưa. Bước chân ra ngoài đầy những quán bia ôm, karaokê ở ngõ ngách nào cũng có. Dìm hiện tại tương lai mình ở những nơi đó, liệu con cái tôi có dễ dàng thoát qua được những tệ nạn đó không nếu còn ở lại.

Cho dù nơi đây, trên đường đến trường, tôi và các con tôi vẫn thấy vài người homeless, tôi có thể mạnh miệng mà bảo chúng rằng không lo học hành mai sau sẽ khổ như họ vậy. Chứ nếu ở quê nhà, nếu với câu nói đó, tụi nó sẽ trả lời cho mình bằng những ví dụ cụ thể nó nhìn biết hàng ngày như cha chú nó có học nhưng có được việc làm đâu.

Tôi không nghĩ nước Mỹ là thiên đường nhưng với hơn nửa đời người đã qua đi trên đất nước của chính mình, dù là còn quá sớm để nhận xét những tốt xấu mình còn chưa biết hết ở nơi đây, tôi vẫn thấy một niềm kỳ vọng cho con cháu tôi, những người chung quanh tôi.

Như con đường buổi chiều dưới cửa sổ nhà tôi vàng ánh nắng chiều với dòng xe xuôi ngược sau một ngày bươn chải mưu sinh tìm về nơi mái ấm, chính những nỗ lực học hành, làm việc tận tụy đang đưa con người tới hạnh phúc.


Trần Thị Phương Liên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,546,544
Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn. Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Nhạc sĩ Cung Tiến