Hôm nay,  

English Của Người Bình Dân

02/11/200200:00:00(Xem: 148067)
Người viết: QUỲNH TRẦN

Bài tham dự số: 3028-676-vb51031

Bạn Quỳnh Trần, cư trú tại Ventura County, Nam California, công việc theo bạn kể, là “theo bà xã di làm Nail.” Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bạn Trần kể thật nhiều chuyện vui bằng lời lẽ trực tiếp, sống động.

Mong bạn Quỳnh sẽ tiếp tục viết thêm.

Ngày trước ở Việt Nam, có ông thầy bói mù, khi xủ quẻ xem vận số cho tôi, ông phán một câu xanh dờn, mạng số của tôi có cái kiếp "nghiệp" cầm tay. Tôi nghĩ mãi hổng ra, chẳng biết ông thầy mù nói gì.

Khi sang tới Mỹ tôi đi học và làm đủ thứ nghề thượng vàng hạ cám, cuối cùng xách cọ theo vợ học làm Nails.

Đúng là số mạng chạy trời không khỏi nắng! Bây giờ phải "cầm chân, cầm tay" cho khách. Phải chi tôi có cái kiếp cầm ca, cầm bút hay cầm đại cái gì đó, như cầm đồ cầm nhầm chắc là vui lắm nhỉ".

Rồi một hôm gọi điện về VN nói chuyện với thằng bạn làm nghề lái Taxi. Nó khoe mới tậu được chiếc xe bốn bánh đời năm một chín cũ mèm, thây kệ cũ người mới ta, có cái của riêng mình thì hay rồi, nó còn bảo có mua "in set rân". Tôi ngớ cả người hỏi lại In sẹt rân là cái quỷ gì vậy" Nó bảo: "Bảo hiểm cho xe ấy mà" thú thật cái tiếng Anh trời hành đó, đố ai mà hiểu.

Suy đi nghĩ lại có lẽ khi xưa mình đến Mỹ nói tiếng Anh cũng cỡ đó là cùng. Nhớ hôm trước đưa bà già và thằng em về thăm quê gặp một đám sinh viên Tàu kéo vali đi cà rển, gặp chàng Mỹ đen chính hiệu sinh ở LA, giơ tay chào "What's up" tội nghiệp cả đám sinh viên Tàu nhìn lên trời tìm kiếm vì tưởng rằng watch up!

Tôi đem cái từ "in sẹt rân" ra tiệm Nail hỏi bà con chịu, ai cũng lắc đầu không biết, chẳng riêng gì tôi. Nhân đó ông Tư Đờn Willy kể lại chuyện nhà của ổng:

- Công nhận tụi Mỹ giỏi thiệt, hôm trước ống nước bồn rửa chén nhà tôi bị bể, tôi liền gọi ông chủ nhà tới sửa. Tụi bây biết rồi, cái tiếng Anh ăn đong từng bữa của tôi chỉ dăm câu chào hỏi là cạn vốn. Ai nói nấy nghe, còn tôi thì chỉ gật, một yes, hai yes, cái gì cũng yes! Tôi gọi nó My home water lai láng, thằng chủ nhà xổ liền một tràng, nó nghe lại gần hết, còn tôi thì chẳng biết thằng điên nói gì! Thế mà 2 tiếng đồng hồ sau, nó đến sửa ống nước thật là tài không thể tả. Ông Tư cười ha hả rồi tiếp tục khi xưa đi làm công ích với thằng Mỹ, tụi nó rủ đi "ăn bao bụng", đến tiệm thấy chữ All You Can Eat, tôi bập bẹ đọc theo kiểu Việt Nam All U (thầy) cân ít, mấy thằng Mỹ mỉm cười thông cảm tưởng tôi nói ngọng, thiệt là tội cho cái thân già.

Tôi liền đem những chuyện mình biết ra kể cho bà con nghe:

- Người Việt Nam làm nail như mình, nói tiếng Anh giống như phang bừa, như đánh lộn. Có lần tôi làm nail xuyên bang ở Montgomery, Alabama. Tiệm tôi vào đầu tiên có 3 thợ, trong đó có một anh tên Hiếu, tự Hiếu cà lăm. Mỗi khi khách vào, anh chào mấy cô mấy bà khách. Helo! Trông rất chững chạc rồi tiếp theo "Ma…may…may I hiế…p you" giọng lên trầm xuống bổng, làm tôi bấm bụng nín cười, nhưng thế đời càng nín càng bung thế là chịu hết nổi, tôi liền chạy vào trong restroom khóa cửa xả nước, ngồi trên bàn cầu mà cười ra nước mắt, tức cả cái ruột.

Không may cho bà Việt Nam nào gọi vào nghe một hiếp, hai hiếp (dâm) kéo như kẹo vậy chắc ngượng chín cả người. Ngoài ra còn mấy người Lào làm Nails cho người Việt mình, họ vốn ít nói, làm siêng, có điều hơi khờ, kêu sai đâu đánh đó ít có bướng bò như thợ người Việt Nam mình, trung thành cẩn cẩn. Một hôm tôi đến tiệm có 3 người Lào làm Nails chơi, trong đó có cô thợ mà ai cũng gọi là "Bà Lào" (có lẽ cô vào làm đầu tiên) mỗi khi cô cho khách đi rửa tay xong là cả đám thợ rục rịch ôm bụng cười. Thay vì nói khách lựa màu sơn "What's color you like"" Thì cô ta lại bảo "What's cái L…you like"" Thiệt là hết chỗ nói. Cái của đàn bà mà cô ta cứ What tới, What lui.

Đám thợ nhìn tôi cười khằng khặc. Cô thợ mang bầu Brenda có chuyện hay ngồi nhấp nha nhấp nhỏm chờ tôi dứt lời liền vô ga:

- Chằng có gì gọi là kinh hồn hết, mấy you có khi nào nghe một người nói một lúc ba thứ tiếng chưa, khi bầu này còn mơn mởn con gái sống ở Canada Vencouver!

- Bộ bà nói bà là con gái còn trinh chắc" Mơn mởn" Anh chàng Châu Bá Thông mập chọc bầu.

- Thôi đi cha, để cho con kể chuyện cái xứ Vencouver này lúc mới sang ở gần các bà người Tàu gốc Chợ Lớn, cái miệng của bà thì oang oang suốt cả ngày đến nổi ông hàng xóm người Việt mình có lúc muốn sang nhà bà để bẻ răng bà ra, hay tệ lắm quánh bả cho cái môi trên to hơn môi dưới. Lúc đó mấy ong Tàu bà Tàu sang đây chưa đông lắm, sau năm 97 tụi Hồng Kông lũ lượt kéo sang cho nên thiên hạ gọi Vencouver thành "Hồng cu vờ"

- Thôi đi bầu ơi! Hết vàng cu vơ đến đỏ cu vơ, có ông bầu đó mà cứ đụng đâu cu vơ đó.

Châu Bá Thông lại chen ngang vào, bà Tina tức quá mắng vốn Châu Bá Thông:

- Ê! Thằng mập kia có im cái mồm không" Hay chờ tao ra tay. Kể tiếp đi bầu.

Bà bầu cười hì hì kể tiếp.

- Sáng hôm đó tôi thấy nhà bà Tàu đầy cả cảnh sát, xe cứu thương, cứu hỏa nhá đèn loạn xà ngầu tôi chạy sang, nghe bà Tàu nói với cảnh sát

"Two boy, one girl tả ngộ, mày hiểu hông"" Cảnh sát liền cho xe chở bà vào bệnh viện. Tôi thấy cặp mắt bà Tàu bị bầm đen, mũi đầy máu nhất là đôi môi sưng tù dù. Nếu ông hàng xóm thấy được chắc hả lòng hả dạ lắm lắm!

Cũng hên cho bà Tàu, bên Canada mọi chi phí ý tế có chính phủ lo, chứ như ở Mỹ này thì tiền mất tật mang cháo nóng húp quanh, công nợ trả gấp cho bệnh viện. Thiệt là Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Quỳnh Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,990,436
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện tình già dễ thương.
Chủ Nhật, 12 tháng Tám 2012, vào lúc 12:00PM, Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH Kỳ 6 sẽ khai diễn tại sân vận động trường Bolsa Grande, Garden Grove. Xin mời đọc bài viết về những nỗ lực “tiền đại hội” của Philato, và hưởng ứng lời kêu gọi đến với đại hội. Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. 
Lê Thị, 35 tuổi, cư dân Chicago, là tác giả có tên trong danh sách chung kết giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười hai. Với 5 bài viết đã phổ biến, hầu hết về đề tài đồng tính, Lê Thị cũng là một trong những tác giả dẫn đầu về số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ sáu.
Nguyễn Văn là tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Trong năm, ông góp 3 bài viết: “Chuyện Của Bill,” “Tôi Không Là Ai Cả” và bài thứ ba, “Ngày Tháng Buồn Hiu.”
Nguyễn Văn là tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Trong năm, ông góp 3 bài viết: “Chuyện Của Bill,” “Tôi Không Là Ai Cả” và bài thứ ba, “Ngày Tháng Buồn Hiu.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động.
Nhà văn, nhà giáo Nguyễn Mộng Giác, tuổi Canh Thìn 1940, vừa tạ thế đúng vào năm Nhâm Thìn. Tang lễ đã được cử hành cuối tuần qua. Trong số tác giả nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2011, có người em gái của nhà văn Nguyễn Mộng Giác la Bà Sương Nguyễn.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Cô hiện là cư dân San Jose và luôn gắn bó với sinh hoạt giải thưởng Việt Báo. Bài mới sau đây kể về một họp mặt vui vẻ giữa các thân hữu Viết Về Nước Mỹ tại San Jose nhân dịp Lễ Độc Lập năm nay
Tác giả vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012 với bài "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân Sacramento, California. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ mùa Mothers Day 2011, ông với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện buổi trưa của Dallas mùa hè 96 độ, ghi nhận từ góc quán cà phê.
Nhạc sĩ Cung Tiến