Hôm nay,  

Những Kiểu Ăn Xin Ở Mỹ

08/11/200200:00:00(Xem: 174540)
Người viết: KIM TRẦN

Bài tham dự số: 335-683-vb51107

Kim Trần 19 tuổi, học sinh, định cư tại Santa Ana, là tác giả trẻ tuổi đầu tiên tham dự giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ ba và đây là bài viết thứ ba của cô. Lối viết của Kim Trần cho thấy sự quan sát và ghi nhận tinh tế, dù bài viết rất ngắn. Mong Kim Trần và các bạn trẻ sẽ còn có thêm nhiều bài viết khác, nhiều câu chuyện sống động khác, về đề tài này.

+

Không hiểu tôi phải gọi bà hay cô, không già lắm, người phụ nữ này đang mang bầu nhưng không đeo nhẫn cưới. Có lẽ bà ta ăn xin vì trên đất Mỹ này bà không thể làm gì cả. Tôi nghĩ vì tình trạng nhập lậu của bà ta khó mà tìm được một việc làm ổn định.

Bà ta ăn mặc lượm thuộm, người thì co ro, khuôn mặt nhăn nhó, tay cầm một tấm bảng treo đề "I'm pregnant, I need help to support my child" miệng nói những câu như rên than cho số phận của mình trước những du khách. Địa điểm ăn xin của bà ta là nhà thờ hay đền đài.

Người Mỹ mà ăn xin thì không rên rỉ như bà ta, họ đứng hay ngồi chỗ nào đó, cầm tấm bảng "homeless" nhìn những chiếc xe hơi qua lại mong những tấm lòng hảo tâm của một người nào đó đi ngang qua. Theo tôi biết thì những người ăn xin đơn giản kiểu này không có "thu nhập" cao bằng những anh chàng ôm ghi ta hát ở một khu bờ biển nào đó mà tôi đã từng chứng kiến nhiều lần. Các anh hát say sưa, mắt nhắm nghiền như không tha thiết gì đến những người bỏ tiền vào chiếc hộp lớn của mình, nhưng thật ra đây cũng là một trong những cách ăn xin kiểu "nghệ thuật". Người nghe đôi lúc say sưa và bỏ tiền vào lon một cách trân trọng. Khi cao hứng những anh chàng trẻ này còn nhảy, những bước nhảy rất chuyên nghiệp và trên gương mặt rạng rỡ như không hề có chút mặc cảm nào là mình đang ăn xin.

Một lần tôi đi China Town in Los Angeles, lần đầu tiên khi xe dừng lại tôi giật mình khi có một người da đen từ trong lề đường cầm gậy gộc chạy ra. Tôi tưởng gặp cướp hoặc kẻ điên nào đó trên đường phố. Nhưng không, những cây gậy gộc trên tay của anh chàng da đen kia là dụng cụ lau kiếng xe. Anh lau vội chừng năm mười giây đồng hồ để còn dư thời gian nhận tiền công vì xe chỉ dừng khoảng 1 phút. Công việc này chỉ cần nhanh nhẹn chứ không cần khéo tay và tiền công cho họ có từ 1 đến 2 dollars tùy theo sự rộng rãi của người lái xe. Nhiều khi bật đèn xanh, người lái xe vội vọt đi, người lau kiếng cũng chẳng có phản ứng gì và hầu như họ không buồn nhìn theo những chiếc xe ăn "quỵt" tiền công của họ. Họ luôn là kẻ chịu đựng, không hề có một dấu biểu hiện theo kiểu ăn xin.

Hầu như những người ăn xin ở đây đều mạnh khỏe, không có chút dị tật mà nếu có tật nhà nước cũng nuôi, cũng chả có bế con đi ăn xin, trẻ con mà ăn xin thì nhà nước cũng rước về nuôi. Có một lần tôi được dịp đi Las Vegas, tôi cùng gia đình đi dạo chung quanh thành phố. Những cái tôi chú ý không phải sự bừng sáng rực rỡ cùng ánh đèn mà là một cô gái ngồi trước một Casino đang lấy phấn trét lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô gái đang sắp sửa trình diễn trò gì đây, tôi thầm nghĩ. Cô ta mặc toàn đồ trắng, mang găng tay trắng, bôi hết khuôn mặt và kẻ lông mày trắng nốt, xong cô đội lên đầu chiếc mũ triều thiên trắng, cô toàn trắng như một bức tượng bằng thạch cao. Cuối cùng, cô mở nhạc âm điệu như nhà thờ, cô đứng lên, tay trái đưa lên trời còn tay phải thì đặt giữa bụng. Cô đứng im cho tới khi một người Nhật cho tiền vào chiếc lon cũng bọc bằng vải trắng để dưới chân cô. Cứ mỗi lần có người cho tiền là cô đổi kiểu đứng. Trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, tôi thấy có hơn ba mươi người cho tiền cô gái. Thật là một sáng kiến độc đáo.

Những kiểu ăn xin ở Mỹ thật là đa dạng và đặc biệt, mang một chút gì nghệ thuật và sáng tạo trong đó. Cho nên không dễ gì kiếm tiền bằng nghề ăn xin ở Mỹ nếu không có đầu óc nhạy bén.

KIM TRẦN

Ý kiến bạn đọc
20/11/202111:45:26
Khách
cialis 20 mg <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis coupon</a>
19/10/202107:53:32
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis online</a> cialis price
21/02/202120:47:08
Khách
for erectile dysfunction <a href=https://plaquenilx.com/#>plaquenil indications</a> buy erectile dysfunction pump cvs
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,094,564
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết "Còn Đó Ngậm Ngùi."
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: “Chuyện Miền Thôn Dã.” Bài viết mới nhất của ông kể về tiệc họp mặt của bà con Kinh 5 tại Quân Cam năm nay (hình bên).
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon. Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại vùng thủ đô Việt tị nạn.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu, nơi những ngày này đang là mùa nắng lửa.
Tác giả là một nhà báo quen biết, từng dự phần chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Với nhiều bài viết giá trị, Phan vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất của chàng.
Tác giả tên thật là Trần Phương Ngôn, cho biết ông đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm trước khi định cư tại Hoa Ky. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South California và cũng đang theo học ở trường Trident Technical college. Bài viết mới của Triều Phong kể về tình nghĩa giữa người Việt với Philippinnes sau trận bão HaiYan.
Tác giả là cư dân North Carolina, mới định cư tại Mỹ chưa đầy 3 năm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới là một tự sự nhân ngày Lễ Tạ Ơn đang tới.
Nhạc sĩ Cung Tiến