Hôm nay,  

Những Kiểu Ăn Xin Ở Mỹ

08/11/200200:00:00(Xem: 174803)
Người viết: KIM TRẦN

Bài tham dự số: 335-683-vb51107

Kim Trần 19 tuổi, học sinh, định cư tại Santa Ana, là tác giả trẻ tuổi đầu tiên tham dự giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ ba và đây là bài viết thứ ba của cô. Lối viết của Kim Trần cho thấy sự quan sát và ghi nhận tinh tế, dù bài viết rất ngắn. Mong Kim Trần và các bạn trẻ sẽ còn có thêm nhiều bài viết khác, nhiều câu chuyện sống động khác, về đề tài này.

+

Không hiểu tôi phải gọi bà hay cô, không già lắm, người phụ nữ này đang mang bầu nhưng không đeo nhẫn cưới. Có lẽ bà ta ăn xin vì trên đất Mỹ này bà không thể làm gì cả. Tôi nghĩ vì tình trạng nhập lậu của bà ta khó mà tìm được một việc làm ổn định.

Bà ta ăn mặc lượm thuộm, người thì co ro, khuôn mặt nhăn nhó, tay cầm một tấm bảng treo đề "I'm pregnant, I need help to support my child" miệng nói những câu như rên than cho số phận của mình trước những du khách. Địa điểm ăn xin của bà ta là nhà thờ hay đền đài.

Người Mỹ mà ăn xin thì không rên rỉ như bà ta, họ đứng hay ngồi chỗ nào đó, cầm tấm bảng "homeless" nhìn những chiếc xe hơi qua lại mong những tấm lòng hảo tâm của một người nào đó đi ngang qua. Theo tôi biết thì những người ăn xin đơn giản kiểu này không có "thu nhập" cao bằng những anh chàng ôm ghi ta hát ở một khu bờ biển nào đó mà tôi đã từng chứng kiến nhiều lần. Các anh hát say sưa, mắt nhắm nghiền như không tha thiết gì đến những người bỏ tiền vào chiếc hộp lớn của mình, nhưng thật ra đây cũng là một trong những cách ăn xin kiểu "nghệ thuật". Người nghe đôi lúc say sưa và bỏ tiền vào lon một cách trân trọng. Khi cao hứng những anh chàng trẻ này còn nhảy, những bước nhảy rất chuyên nghiệp và trên gương mặt rạng rỡ như không hề có chút mặc cảm nào là mình đang ăn xin.

Một lần tôi đi China Town in Los Angeles, lần đầu tiên khi xe dừng lại tôi giật mình khi có một người da đen từ trong lề đường cầm gậy gộc chạy ra. Tôi tưởng gặp cướp hoặc kẻ điên nào đó trên đường phố. Nhưng không, những cây gậy gộc trên tay của anh chàng da đen kia là dụng cụ lau kiếng xe. Anh lau vội chừng năm mười giây đồng hồ để còn dư thời gian nhận tiền công vì xe chỉ dừng khoảng 1 phút. Công việc này chỉ cần nhanh nhẹn chứ không cần khéo tay và tiền công cho họ có từ 1 đến 2 dollars tùy theo sự rộng rãi của người lái xe. Nhiều khi bật đèn xanh, người lái xe vội vọt đi, người lau kiếng cũng chẳng có phản ứng gì và hầu như họ không buồn nhìn theo những chiếc xe ăn "quỵt" tiền công của họ. Họ luôn là kẻ chịu đựng, không hề có một dấu biểu hiện theo kiểu ăn xin.

Hầu như những người ăn xin ở đây đều mạnh khỏe, không có chút dị tật mà nếu có tật nhà nước cũng nuôi, cũng chả có bế con đi ăn xin, trẻ con mà ăn xin thì nhà nước cũng rước về nuôi. Có một lần tôi được dịp đi Las Vegas, tôi cùng gia đình đi dạo chung quanh thành phố. Những cái tôi chú ý không phải sự bừng sáng rực rỡ cùng ánh đèn mà là một cô gái ngồi trước một Casino đang lấy phấn trét lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô gái đang sắp sửa trình diễn trò gì đây, tôi thầm nghĩ. Cô ta mặc toàn đồ trắng, mang găng tay trắng, bôi hết khuôn mặt và kẻ lông mày trắng nốt, xong cô đội lên đầu chiếc mũ triều thiên trắng, cô toàn trắng như một bức tượng bằng thạch cao. Cuối cùng, cô mở nhạc âm điệu như nhà thờ, cô đứng lên, tay trái đưa lên trời còn tay phải thì đặt giữa bụng. Cô đứng im cho tới khi một người Nhật cho tiền vào chiếc lon cũng bọc bằng vải trắng để dưới chân cô. Cứ mỗi lần có người cho tiền là cô đổi kiểu đứng. Trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, tôi thấy có hơn ba mươi người cho tiền cô gái. Thật là một sáng kiến độc đáo.

Những kiểu ăn xin ở Mỹ thật là đa dạng và đặc biệt, mang một chút gì nghệ thuật và sáng tạo trong đó. Cho nên không dễ gì kiếm tiền bằng nghề ăn xin ở Mỹ nếu không có đầu óc nhạy bén.

KIM TRẦN

Ý kiến bạn đọc
20/11/202111:45:26
Khách
cialis 20 mg <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis coupon</a>
19/10/202107:53:32
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis online</a> cialis price
21/02/202120:47:08
Khách
for erectile dysfunction <a href=https://plaquenilx.com/#>plaquenil indications</a> buy erectile dysfunction pump cvs
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,310,508
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Nhạc sĩ Cung Tiến