Hôm nay,  

Đam Mê

28/11/200200:00:00(Xem: 134021)
Người viết: NGUYÊN NGỌC
Bài tham dự số: 361-670-vb41127

Tác giả tên thật là Phạm Nguyên Ngọc, 51 tuổi, hiện cư trú tại Temple, AZ, đang làm nghề Nail. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên đầu tiên, chuyện đời và tâm tình của chính tác giả, được kể dưới hình thức lá thư viết cho người yêu đầu đời đã được phổ biến. Sau đây là bài viết thứ hai của ông. Thật ngắn thể hiện tâm trạng lạc lõng, lỡ làng của một người lưu lạc vào “đêm sa mạc mênh mông” của Las Vegas.
+

Hắn bỏ xương bò vào nồi, chờ nước sôi, vặn nhỏ, nấu nước lèo cho bữa phở chiều mai. Hắn rửa mặt rồi ra xe đi Casino.
Đêm sa mạc đầy trăng sao. Những cây xương rồng đứng ngơ ngác dưới ánh trăng. Hắn thấy thanh thản quá. Đã lâu lắm không có cảm giác này. Hắn bỏ "CD" vào máy. Tiếng hát Nguyễn Hưng vang vọng "Điên trong đam mê hay là điên trong cuộc đời….". hắn thấy Nguyễn Hưng hát tuyệt vời thế. Hắn nhớ nhiều lần hắn từng hát ca khúc này. Bạn bè đều ca ngợi hắn hát thật có hồn. Hắn nhớ nhung….
Một đêm trôi qua thật nhanh. Hắn ước gì đêm nay không dài thêm chút nữa. Hắn vội vã về nhà nàng. Hắn thấm mệt. Việc đầu tiên, hắn chiên số cánh gà hắn đã ướp từ hôm qua. Những cánh gà lao xao trong dầu, lòng hắn lao đao. Gần hai tiếng đồng hồ, hắn mới xong chiên gà. Hắn để cánh gà lên bàn. Hắn để lọ tương gà ngọt và lọ ketchup bên cạnh. Hắn quay sang lo cho bữa phở. Đã lâu rồi, hắn lại được thể hiện tài năng của hắn. Không cần dùng máy, hắn vẫn thái ra những thanh bò đều đặn, tươi hồng. Hắn xếp gọn gàng trong đĩa, bọc lại để vào tủ lạnh. Hắn thái bò viên, rửa quế hành ngò, giá, ớt. Hắn thấy hài lòng với tác phẩm "tái bò viên".


Sáu đứa con nàng ăn xong, bày tùm lum. Hắn dọn dẹp. Có tiếng phone reo. Đứa con nàng dúi vào tay hắn cái phone.
- Hello
- Ông ra đón chúng tôi.
- Về rồi đấy à.
- Ừ.
- Đón ở đâu"
- Ở chỗ hôm qua đưa tới.
- OK
Hắn đem thùng rác ra ngoài. Vội vàng lên xe, hắn đi đón nàng.
Hắn bê ba tô phở đến cho nàng và hai bạn của nàng. Ba bà vừa ăn, vừa nói, vừa cười. Họ nhắc đến đủ thứ chuyện. Chuyện anh taxi ham sắc ở sân bay Las Vegas. Chuyện những ván bài đen đỏ… hắn lạc lõng.
Ăn xong, dọn dẹp, hắn về. Tiếng cười nói của họ còn vương vương trên lối về….
Hắn buông mình trên tấm thảm. Hắn mệt mà không sao ngủ được. Hắn miên man nhớ lần đầu gặp nàng. Không hiểu mảnh lực nào, khi gặp nàng, nhìn đôi gò má cao, với khuôn mặt xương xương, đôi mắt đượm buồn, lòng hắn trổi dậy tình thương kỳ lạ. Và từ đó, bất chấp lời căn ngăn của gia đình, bạn bè, hắn phiêu lưu trong cuộc tình. Hắn bỏ vợ con gia đình theo nàng. Nhưng hạnh phúc mà hắn cố gắng tìm bới, càng trở nên kệch cỡm, vô duyên. Với khoản tiền bán nhà, bán nhà hàng, hắn giúp nàng mua xe, mua nhà và những phút xa hoa ngắn ngủi. Giờ đây, hắn không tiền, không nhà, không nghề nghiệp. Hắn thấy bóng dáng nô lệ ái tình trong hắn. Hắn mơ màng thấy mẹ, vợ con và những người thân yêu quây quần bên hắn. Hắn giang tay ôm mọi người. Nhưng tất cả đã vương xa. Căn phòng trở nên trống vắng. Trống vắng đến rợn người. Không một cuộc tình nào không trả giá của nó. Hắn hiểu. Hắn buồn cho sự đam mê của mình. Hắn nhớ tới câu nói: "Không nô lệ nào đau khổ bằng nô lệ ái tình" Hay thật, hắn không ngủ. Hắn đi.
Đêm sa mạc mênh mông trăng sao. Những cây xương rồng đứng ngóng trông, hắn vẫn đi….

Nguyên Ngọc

Ý kiến bạn đọc
16/02/202117:49:50
Khách
does chloroquine work <a href=https://chloroquineorigin.com/#>aralen phosphate chloroquine phosphate</a> cloraquine
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,400,317
“Không biết sao cái thằng đen thủi như nó mà lấy được con vợ đẹp lắm anh ơi! Mà lại hiền lắm nha...” Đó là đoạn kết chuyện tình khó tin mà có thật, bài viết mới của Phan.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75).
Trái chuối, đặc biệt vỏ chuối, (hình bên) là thần dược trị da, xoá sạch cả mụn cóc lẫn đồi mồi trên da, cải lão hoàn đồng.
Tác giả tên thật Trần Phương Ngôn, là một thuyền nhân sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm và chỉ mới định cư tại Hoa Kỳ từ 2004. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học tại Trident Technical College. Triều Phong từng góp nhiều bài viết đặc biệt. Bài mới của ông là một tự sự về Tháng Tư Đen đang trở lại.
Ngày 2 tháng 4 hàng năm được chính thức công nhận là “Ngày Thế Giới Nhận Biết Về Bệnh Tự Kỷ” (World Autism Awareness Day) kể từ năm 2007.
Bài viết là một du ký độc đáo về cuộc hành hương chùa cổ tại Nam Hàn. “Quán Bên Đường” là tựa đề một trong những bài Viết Về Nước Mỹ của tác giả từ 2012.
Chuyện ông bố kể về con gái: Cô bé xin nhận phần quà sinh nhật sớm để bảo trợ giải phẫu tìm lại nụ cười cho trẻ em ở một nước xa xôi.
Dù được rủ rê, ông Tám chưa sẵn sàng thay cái áo mới để “qui cố hương”. Bài viết ngắn nhưng nhiều bâng khuâng. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ.
Tại Việt Nam, tác giả là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster, California.
Ông một mình tới thị trấn cổ kính ở biên giới Canada - Hoa Kỳ. Muốn tới với hội hoạ, Ông đi học đại học mỹ thuật tại Buffalo, nhưng rồi không bao giờ trở thành hoạ sĩ, vì “gió lay, tâm động”.
Nhạc sĩ Cung Tiến