Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn - Thankgiving

30/11/200200:00:00(Xem: 134546)
Người viết: NHƯỜNG TRẦN
Bài tham dự số: 364-673-vb71130

Tác giả, bà Trần Nhường, 36 tuổi, định cư tại Mỹ từ 1982, hiện cư ngụ tại Raleigh, NC. Công việc: "CAE/CAD Engineering Support cho IBM. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên được bà mô tả là “như một nhật ký để lại cho các con.” Sau đây là bài viết mới nhất của bà, về sinh hoạt đầm ấm của gia đình trong ngày lễ tạ ơn năm nay

Vừa bước vào nhà thì hai đứa bé đã nhao lên:
-Mom, mợ Alice mời gia đình mình dự tiệc Thanhsgiving đó Mom, November 28th lúc 12:00 giờ trưa.
Thoại Phương ôm chầm lấy tôi với vẻ mặt hóm hỉnh, nó đảo cặp mắt ra vẻ như đang nuốt nước miếng:
-Mommy ơi, con thích cornbread của Mợ làm lắm, I can't wait...
Tôi giả bộ giận :
-Thanksgiving năm nào Mommy cũng làm cornbread cho con hết, sao Mommy không nghe con nhắc đến, con không thích cornbread của Mommy làm phải hông"
Nó hôn vội lên má tôi và nhanh nhảu đáp:
-Con thích "pumpkin pie" của Mommy mà. It's the best, Mom.
Đan Phương cũng ráng phụ họa thêm cho tôi vui:
-And your mashed pototoes and gravy Mom.
Cởi áo khoát bên ngoài, tôi hỏi :
-Mẹ nhớ là ngày Thanksgiving đầu tiên trên nước Mỹ của người Pilgrims đâu có món khoai tây, phải không con"
Đúng rồi đó Mommy, người Pilgrims lúc bấy giờ tưởng pototoes là poisonous (bị độc) nên họ chỉ có làm pumpkin và cornbread thôi.
-Poisonous" Tôi ngây ngô.
Nó giải thích:
-Sự hiểu lầm về khoai tây bắt đầu từ thời Queen Elizabeth I. Lúc đó người Anh chưa biết gì về củ khoai tây cả, các đầu bếp bỏ củ mà chỉ dùng cọng và lá khoai, không ngờ gia đình vương giả bị ngộ độc và từ đó khoai tây bị cấm sử dụng đến hơn một thế kỷ đó Mom.
-Chắc chỉ là coincidence (trùng hợp ) thôi.
-Con cũng đoán vậy.
-Thế con có biết người Mỹ chánh thức công nhận ngày Thanksgiving như một ngày holiday của nước Mỹ vào năm nào hông" Và do ai"
-Con chỉ nhớ là do President Lincoln proclaimed (công nhận), nhưng vào năm nào thì con không nhớ.
Tôi giải thích:
-Lúc đầu là do President Washington công nhận năm 1789, nhưng lúc bấy giờ cũng còn nhiều tranh luận lắm mãi đến khi President Lincoln lên nhậâm chức thì ngày National Thanksgiving mới chánh thức tuyên bố. Ông chọn ngày thứ Năm của cuối tháng 11 làm ngày Thanksgiving của nước Mỹ. Nhưng đến thời President Roosevelt, ông cho rằng ngày này và Christmas quá kề nhau và vì vấn đề tâm lý kinh tế mà ông và Congress đã quyết định chọn ngày thứ Năm vào tuần thứ 4 của tháng 11.
Nãy giờ Thoại Phương im lặng rất lâu, nghe đến đây, cô nàng vừa cười vừa nhún vai:
-I don't see any difference, most Thanksgiving days practically fall on the 4th week of November. (Con có thấy khác gì đâu, trên thực tế hầu như ngày Thanksgivng nằm trong tuần thứ 4 của tháng 11 mà)
Đan Phương dịu dàng hơn:
-Không phải lúc nào cũng vậy đâu. Em đem lịch của vài năm trước ra xem thì sẽ thấy.
Thoại Phương cao giọng:
-I said "most", duh.. (Em nói hầu như thôi mà)
Đan Phương không chịu thua:
-You said "practically". (Em nói trên thực tế mà )
Tôi đứng lên để sửa soạn cho bữa cơm tối. Hai đứa bé cũng đi theo tôi xuống bếp mang theo đề tài Thanksgiving, có lúc lên đến sôi nổi và lôi cuốn mà tôi phải khổ sở làm trọng tài. Đan Phương thì đã bước vào lứa tuổi dậy thì (pre-teen), nó thay đổi, ít nói hơn trước, riêng biệt và có nhiều bạn bè hơn xưa. Nó không đùa giỡn nhiều như trước với đứa em kém nó những 3 tuổi.. Thoại Phương vì lẽ hụt hẫng như vậy nên càng bám tôi như sam.. .nó thích nịnh Ba Mẹ để lấy được sự chú ý nhiều hơn.
Tôi cắt ngang câu chuyện mà chúng nó đang tranh luận:
-Năm nay Mợ làm Thanksgiving vào buổi trưa, vậy tối hôm đó Mẹ sẽ tổ chức mời gia đình lại chung vui, nhưng chẳng lẽ Mẹ lại nướng Turkey và Ham nữa" Chắc Mommy phải nấu phở quá.
Thoại Phương nhanh nhảu:
-Mommy, how about Phở Turkey"
Tôi cười xòa và nhăn nhó :
-Chúa ơi, ai mà lại nấu phở Turkey bao giờ.
Nó bĩu môi nũng nịu trách:


-You told me to think out of the box, Mom (Mẹ nói con phải có đầu óc tưởng tượng mà).
-Phở là món ăn quốc hồn của Mẹ, it's unique, Mẹ không thể lấy Tây hòa lẫn với Đông trong món phở được. Uhmm.., anyway, I like that box when it comes to my national dish, understand"
Nó cười quay sang nịnh:
-Yeap, it's yummy and I love it too.
Nó hỏi tiếp:
- Việt Nam mình có ngày Thanksgiving không Mommy và bà Ngoại nấu gì"
-Lễ Tạ Ơn có trong tất cả tôn giáo nhưng họ tổ chức khác ngày và kiểu cách cũng khác. LễTạ Ơn trong Christianity (Thiên Chúa Giáo) là ngày lễ chung cho tất cả mọi tín hữu trên toàn thế giới và được đặt ra do Hội Thánh. ỞØ đây thì con được thừa kế những gì mà người Pilgrims đem đến cho sau những thắng lợi thu hoạch về mùa màng đầu tiên khi họ đặt chân đến vùng đất này trên con tàu Mayflower vì lý tưởng tự do tôn giáo. Nhưng riêng Việt Nam, vì chiến tranh và đói nghèo, chẳng có được mấy ai tổ chức cả con à. Có cơm ăn và không phải nghe tiếng súng là mừng lắm rồi. Mẹ chỉ đi nhà thờ cầu nguyện và cảm tạ Chúa thôi.
-Oh!!! But what were you thankful for Mom" ( Nhưng Mẹ đã cảm tạ những gì")
-Mẹ cảm tạ Chúa cho Mẹ gia đình của Mẹ và cầu xin cho ông bà Ngoại được sống lâu.
-I am thankful for my wonderful parents.
Đan Phương vừa bày chén bát ra bàn vừa nói:
-I am thankful for my family and friends...
Có tiếng chuông reng, Thoại Phương chạy nhào ra cửa, tôi nói với theo:
-Chắc Ba về đó con nhưng phải hỏi xem ai trước rồi mới mở cửa nha.
Tiếng Thoại Phương reo vui:
-Daddy home! ( Ba về! )
Con bé liếng thoắng kể cho Ba nghe đủ thứ chuyện. Ngồi vào bàn cơm mà nó như người làm M.C.. lúc kể lúc hỏi làm tôi quên mất nồi canh đang sôi bùng trên bếp mãi đến khi nghe tiếng nước trào ra bếp.

Nhớ đến bà chị dâu tôi mà mấy đứa bé vẫn luôn miệng gọi Mợ. Chị qua Mỹ từ lúc 9-10 tuổi nên đã được hấp thụ khá sâu đậm về những ngày lễ truyền thống ở Mỹ từ Thanksgiving, Christmas, Easter đến Halloween... với những món quà bé nhỏ chị luôn gói sẵn cho mấy đứa bé, có lúc là các món đồ chơi hoặc kẹo bánh, có khi chị đặt ra những trò chơi giải trí khác, có lúc là những câu hỏi có tính cách lịch sử để có giải thưởng cho người trúng.
Có lẽ vì là một người có tinh thần gia đình mà các đứa cháu luôn có tình cảm rất đặc biệt và thương mến chị. Hầu như năm nào cũng vậy, chị phải tự tay nấu các món ăn truyền thống, homemade và cũng rất gourmet, ngoài những món chính như Turkey, Ham thì những món khác cũng không kém phần sang trọng như Cranberry Sauce, Yams (khoai lang), Cornbread (bánh mì làm bằng bột bắp), Green Beans (đậu), Greens (rau cải), Salads, Stuffings, Gravy, bánh trái...vv... Nhờ sừ phồn thịnh của một cường quốc mà các món ăn này đã có mặt rất khéo léo trong mọi bữa lễ Thanksgiving của nước Mỹ tạo nên một sự hòa hợp khá độc đáo từ màu sắc cho đến mùi vị thơm ngon riêng biệt tùy thuộc vào sự pha chế ở từng địa phương.
ỞØ Mỹ đã hơn 20 năm, không biết tôi đã ghiền những món này từ lúc nào. Tôi chỉ còn nhớ những năm đầu đến đây tôi đã rất khó khăn tập làm quen với các món ăn Mỹ mà tâm hồn thì ở tận mãi Việt Nam, tôi nhớ da diết các món ăn đơn sơ thuần túy của Mẹ tôi... Thế rồi mãi đến bây giờ, mỗi năm khi mùa Thanksgiving đến, với khí trời se lạnh, cây cỏ ngả sang một màu đỏ vàng thật đẹp, tinh thần của mọi người như nở rộ và nhộn nhịp, nhất là trong sở làm... mọi người đều có kế hoạch riêng cho ngày lễ Tạ Ơn, có người thì có con cháu về đoàn tụ và cũng có người phải đi máy bay tử bờ Đại Tây Dương đến bờ Thái Bình Dương (from coast to coast) chỉ để đoàn tụ với gia đình trong trong những dịp lễ như Thanksgiving... Ôi, thời gian, không gian và trong tinh thần ấy, tôi biết mình sẽ không bao giờ tìm được cái cảm giác an bình đến rạo rực trong tâm hồn cảm giác " Tạ Ơn ", có khi đến chảy nước mắt, như vậy ở một nơi khác ngoài nước Mỹ, nơi đã cưu mang tôi từ những ngày cơ cực...

NHƯỜNG TRẦN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,684,846
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến