Hôm nay,  

Gia Đình Của Tôi

12/12/200200:00:00(Xem: 138864)
Người viết 12 tuổi: TRÚC NGUYỄN
Bài tham dự số: 374-683-vb51212

Trúc Nguyễn, 12 tuổi, là người viết nhỏ tuổi nhất tham dự Viết Về Nước Mỹ, tính cho tới nay. Trong bài gửi tới, địa chỉ em cho thiếu tên thành phố và zipcode. Mong em bổ túc, bằng cách email cho [email protected].
+

Tôi năm nay 12 tuổi. Bạn có thể e-mail cho tôi: www. [email protected]\.
Tôi qua Mỹ đã được gần hai năm. Mẹ tôi đã ly dị ba tôi lâu rồi. Và mẹ đã có một người bạn trai ở Việt Nam.
Tôi có tới hai dì, và bà ngoại của tôi ở bên Mỹ. Bà ngoại và các dì của tôi đi Mỹ đã lâu, lúc đó tôi mới chừng ba tuổi. Bà ngoại tôi thương tôi và mẹ nên đã không bán nhà ở Việt Nam mà để cho mẹ con tôi ở. Khi qua Mỹ, dì út của tôi thì đi học, còn dì thứ hai của tôi thì đi làm nhiều, và bà ngoại thì cũng làm.
Bà ngoại tôi rất giỏi đã học lái xe. Ban ngày thì bà ngoại đi làm, ban đêm thì đi học Anh văn. Cho nên bây giờ bà ngoại tôi muốn đi đâu cũng được, nói chuyện với Mỹ vù vù. Và bà ngoại đã lãnh tôi và mẹ tôi qua đây.
Khi còn ở Việt Nam, tôi cứ tưởng bên Mỹ là vui lắm. Vài ngày đầu thì vui, nhưng dần dần thì cũng chán. Mỗi tháng trong gia đình tôi lâu lâu thì bà ngoại hay các dì của tôi ở bên Mỹ gửi thư về cho dì lớn nhất trong gia đình vẫn còn ở Việt Nam…


Bây giờ nghe nói bên Việt Nam bán đất lời lắm. Các dì tôi muốn hùn nhưng không biết làm sao mà chuyển tiền từ Việt Nam về Mỹ. Dì thứ nhất ở Việt Nam thì cứ viết thư qua đây nói bộ các em không tin tưởng chị hả.
Mẹ tôi thì đang ở Việt Nam đi du lịch từ Nam ra Bắc ra Trung. Tôi sắp lên lớp sáu rồi. Không nhờ mẹ tôi khuyên, chắc dì của tôi cũng mua mấy miếng đất rồi. Dì tôi thì tức tại sao có lời như vậy mà nó không chịu mua. Trong gia đình tôi, ai nấy cũng cười vui, cũng có khi chọc quê nhau nhưng không tới nỗi đánh lộn.
Tôi nghĩ cho dù ở đâu thì Mỹ cũng là tốt nhất.
Tôi đi học có rất nhiều bạn. Tiếng Anh của tôi cũng tàm tạm không đến nỗi tệ. Dì nào của tôi cũng thành đạt, mua nhà, mua xe. Bà ngoại tôi thì đi học thêm cho biết. Và Tết năm sau, bà ngoại tôi sẽ về Việt Nam chơi.
Tôi chúc mẹ tôi kiếm ra một người như ý để bà ngoại tôi đừng bực mình như với người bạn trai hiện tại của mẹ.
Tôi mong là gia đình tôi sẽ sống hòa thuận như bây giờ. Chúc mọi người có những ngày hạnh phúc.

TRÚC NGUYỄN

Ý kiến bạn đọc
25/01/202522:07:39
Khách
Guys, if you’re all about huge racks on MILFs, you’ve gotta see <a href="https://bigtitsmom.com/pornstars-naked-pics/list-of-pornstars1/">All xxx models – find your favorites</a>. They’ve got loads of pics of moms with huge assets, from tasteful nudes to explicit scenes.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,429,957
Hôm nay trong lớp học của Indo, cô giáo bảo tất cả học sinh về nhà làm một bài viết về chính mình. Indo về nhà, thắc mắc tự hỏi là nó có biết gì đâu mà viết.
Tôi ghé thăm ông bạn mà hồi trưa gọi điện thoại vào bệnh viện thăm ông, ông nói đang được vợ con đón về nhà. Bệnh tình của ông thuộc loại bệnh trả thù.
Tôi khổ hết sức từ khi xăng lên giá. Mỗi ngày mỗi tăng cao thêm lên. Không khổ làm sao được một khi tình trạng tiền lương vẫn giữ nguyên mức cũ
Ngưng một lúc như để suy nghĩ, Sam ngập ngừng đề nghị: - Vì vậy anh Phan này! Vợ tôi nó muốn, nó yêu cầu anh dạy nó tiếng Anh"
Lẽ ra tôi phải dùng tiếng ngây thơ để tả anh Sam, một người Mỹ da đen khổng lồ, cao sáu feet rưỡi, nặng hơn 300 pao, nhưng tính tình rất giản dị, dễ thương.
Bầu cử đây là bầu cử Tổng Thống Mỹ-2008. Thật sư câu hỏi ở trên chỉ là kiểu tựa đề giả tưởng, cho hợp thời trang, có ý khêu gợi tánh tò mò của người đọc.
Tôi qua Mỹ với hai bàn tay trắng. Chung quanh tôi toàn những người xa lạ. Ở một khu phố đa số là người Rạch Giá, ở Việt Nam phần nhiều sống nghề chài lưới
Vừa đạp xe vô sân, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cửa khóa bên ngoài. Không biết ông ngoại dẫn cháu Hồng đi chơi ở đâu.
Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống"
Thường thì tôi ít khi nhắc điện thoại vào buổi tối vì sẽ gặp toàn những lời quảng cáo lải nhải mà tôi chẳng thích chút nào, vậy mà tối nay, trời xui đất khiến sao tôi lại nhấc máy.
Nhạc sĩ Cung Tiến