Hôm nay,  

Gia Đình Của Tôi

12/12/200200:00:00(Xem: 138848)
Người viết 12 tuổi: TRÚC NGUYỄN
Bài tham dự số: 374-683-vb51212

Trúc Nguyễn, 12 tuổi, là người viết nhỏ tuổi nhất tham dự Viết Về Nước Mỹ, tính cho tới nay. Trong bài gửi tới, địa chỉ em cho thiếu tên thành phố và zipcode. Mong em bổ túc, bằng cách email cho [email protected].
+

Tôi năm nay 12 tuổi. Bạn có thể e-mail cho tôi: www. [email protected]\.
Tôi qua Mỹ đã được gần hai năm. Mẹ tôi đã ly dị ba tôi lâu rồi. Và mẹ đã có một người bạn trai ở Việt Nam.
Tôi có tới hai dì, và bà ngoại của tôi ở bên Mỹ. Bà ngoại và các dì của tôi đi Mỹ đã lâu, lúc đó tôi mới chừng ba tuổi. Bà ngoại tôi thương tôi và mẹ nên đã không bán nhà ở Việt Nam mà để cho mẹ con tôi ở. Khi qua Mỹ, dì út của tôi thì đi học, còn dì thứ hai của tôi thì đi làm nhiều, và bà ngoại thì cũng làm.
Bà ngoại tôi rất giỏi đã học lái xe. Ban ngày thì bà ngoại đi làm, ban đêm thì đi học Anh văn. Cho nên bây giờ bà ngoại tôi muốn đi đâu cũng được, nói chuyện với Mỹ vù vù. Và bà ngoại đã lãnh tôi và mẹ tôi qua đây.
Khi còn ở Việt Nam, tôi cứ tưởng bên Mỹ là vui lắm. Vài ngày đầu thì vui, nhưng dần dần thì cũng chán. Mỗi tháng trong gia đình tôi lâu lâu thì bà ngoại hay các dì của tôi ở bên Mỹ gửi thư về cho dì lớn nhất trong gia đình vẫn còn ở Việt Nam…


Bây giờ nghe nói bên Việt Nam bán đất lời lắm. Các dì tôi muốn hùn nhưng không biết làm sao mà chuyển tiền từ Việt Nam về Mỹ. Dì thứ nhất ở Việt Nam thì cứ viết thư qua đây nói bộ các em không tin tưởng chị hả.
Mẹ tôi thì đang ở Việt Nam đi du lịch từ Nam ra Bắc ra Trung. Tôi sắp lên lớp sáu rồi. Không nhờ mẹ tôi khuyên, chắc dì của tôi cũng mua mấy miếng đất rồi. Dì tôi thì tức tại sao có lời như vậy mà nó không chịu mua. Trong gia đình tôi, ai nấy cũng cười vui, cũng có khi chọc quê nhau nhưng không tới nỗi đánh lộn.
Tôi nghĩ cho dù ở đâu thì Mỹ cũng là tốt nhất.
Tôi đi học có rất nhiều bạn. Tiếng Anh của tôi cũng tàm tạm không đến nỗi tệ. Dì nào của tôi cũng thành đạt, mua nhà, mua xe. Bà ngoại tôi thì đi học thêm cho biết. Và Tết năm sau, bà ngoại tôi sẽ về Việt Nam chơi.
Tôi chúc mẹ tôi kiếm ra một người như ý để bà ngoại tôi đừng bực mình như với người bạn trai hiện tại của mẹ.
Tôi mong là gia đình tôi sẽ sống hòa thuận như bây giờ. Chúc mọi người có những ngày hạnh phúc.

TRÚC NGUYỄN

Ý kiến bạn đọc
25/01/202522:07:39
Khách
Guys, if you’re all about huge racks on MILFs, you’ve gotta see <a href="https://bigtitsmom.com/pornstars-naked-pics/list-of-pornstars1/">All xxx models – find your favorites</a>. They’ve got loads of pics of moms with huge assets, from tasteful nudes to explicit scenes.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,319,607
Hai chàng tuổi trẻ độc thân, sống xa gia đình, buổi chiều lễ Memorial lái xe đi Chesapeak Bay chơi. Khê lái, Viễn nhìn qua kiếng xe bằng một cái ống nhòm
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Nhạc sĩ Cung Tiến