Hôm nay,  

Gia Đình Của Tôi

12/12/200200:00:00(Xem: 138772)
Người viết 12 tuổi: TRÚC NGUYỄN
Bài tham dự số: 374-683-vb51212

Trúc Nguyễn, 12 tuổi, là người viết nhỏ tuổi nhất tham dự Viết Về Nước Mỹ, tính cho tới nay. Trong bài gửi tới, địa chỉ em cho thiếu tên thành phố và zipcode. Mong em bổ túc, bằng cách email cho [email protected].
+

Tôi năm nay 12 tuổi. Bạn có thể e-mail cho tôi: www. [email protected]\.
Tôi qua Mỹ đã được gần hai năm. Mẹ tôi đã ly dị ba tôi lâu rồi. Và mẹ đã có một người bạn trai ở Việt Nam.
Tôi có tới hai dì, và bà ngoại của tôi ở bên Mỹ. Bà ngoại và các dì của tôi đi Mỹ đã lâu, lúc đó tôi mới chừng ba tuổi. Bà ngoại tôi thương tôi và mẹ nên đã không bán nhà ở Việt Nam mà để cho mẹ con tôi ở. Khi qua Mỹ, dì út của tôi thì đi học, còn dì thứ hai của tôi thì đi làm nhiều, và bà ngoại thì cũng làm.
Bà ngoại tôi rất giỏi đã học lái xe. Ban ngày thì bà ngoại đi làm, ban đêm thì đi học Anh văn. Cho nên bây giờ bà ngoại tôi muốn đi đâu cũng được, nói chuyện với Mỹ vù vù. Và bà ngoại đã lãnh tôi và mẹ tôi qua đây.
Khi còn ở Việt Nam, tôi cứ tưởng bên Mỹ là vui lắm. Vài ngày đầu thì vui, nhưng dần dần thì cũng chán. Mỗi tháng trong gia đình tôi lâu lâu thì bà ngoại hay các dì của tôi ở bên Mỹ gửi thư về cho dì lớn nhất trong gia đình vẫn còn ở Việt Nam…


Bây giờ nghe nói bên Việt Nam bán đất lời lắm. Các dì tôi muốn hùn nhưng không biết làm sao mà chuyển tiền từ Việt Nam về Mỹ. Dì thứ nhất ở Việt Nam thì cứ viết thư qua đây nói bộ các em không tin tưởng chị hả.
Mẹ tôi thì đang ở Việt Nam đi du lịch từ Nam ra Bắc ra Trung. Tôi sắp lên lớp sáu rồi. Không nhờ mẹ tôi khuyên, chắc dì của tôi cũng mua mấy miếng đất rồi. Dì tôi thì tức tại sao có lời như vậy mà nó không chịu mua. Trong gia đình tôi, ai nấy cũng cười vui, cũng có khi chọc quê nhau nhưng không tới nỗi đánh lộn.
Tôi nghĩ cho dù ở đâu thì Mỹ cũng là tốt nhất.
Tôi đi học có rất nhiều bạn. Tiếng Anh của tôi cũng tàm tạm không đến nỗi tệ. Dì nào của tôi cũng thành đạt, mua nhà, mua xe. Bà ngoại tôi thì đi học thêm cho biết. Và Tết năm sau, bà ngoại tôi sẽ về Việt Nam chơi.
Tôi chúc mẹ tôi kiếm ra một người như ý để bà ngoại tôi đừng bực mình như với người bạn trai hiện tại của mẹ.
Tôi mong là gia đình tôi sẽ sống hòa thuận như bây giờ. Chúc mọi người có những ngày hạnh phúc.

TRÚC NGUYỄN

Ý kiến bạn đọc
25/01/202522:07:39
Khách
Guys, if you’re all about huge racks on MILFs, you’ve gotta see <a href="https://bigtitsmom.com/pornstars-naked-pics/list-of-pornstars1/">All xxx models – find your favorites</a>. They’ve got loads of pics of moms with huge assets, from tasteful nudes to explicit scenes.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,106,649
Sau năm 1975, một số dân tị nạn chúng ta vô nghề làm móng tay móng chân và đắp bột. Nghề nầy hồi trước dân địa phương đã chập chửng khai thác rồi nhưng rất đắt tiền. Một bộ móng tay
Nơi này, hôm nay, ông Thành đang bước đôi chân nhẹ nhàng , thong thả mà thẫn thờ, vơ vẩn, trên đường Magnolia và góc Bolsa, trong khu phố chợ ABC. Ông đi vật vờ ngắm cảnh hơn là
Trong cái mát lạnh của một buổi sáng cuối tuần, vừa uống cà phê, thả mấy cụm khói thuốc bay lơ lững và tan hoà vào không gian. Nhìn ánh nắng mai vàng tươi, le lói xuyên qua mấy cành dừa
Đời sống, sinh hoạt, giờ giấc mỗi người mỗi khác mạnh ai nấy sống; nhiều khi cái tình "lạt như nước…. lã". Người Mỹ có câu "Eat together, stick together" có ăn chung thì mới gắn bó với nhau
Tác giả sinh năm 1935, là một nhà giáo kỳ cựu. Tại Việt Nam trước 19775, bà là giáo chức Trung Tâm Giáo Dục Lê Quý Đôn, Saigon. Tại Hoa Kỳ, bà hiện là giáo chức thuộc Coachella Valley Unified
Lại đêm qua, tôi ngồi với ông gìa đầu bạc mà tôi quen biết cũng đã lâu. Chuyện kể của ông, nhắc lại tin tức hôm nào mà chỉ mình tôi nhớ. "chuyện đêm qua."
Đây là bài viết đặc biệt được dành cho Ngày Lễ Tạ Ơn. Tác giả là trưởng nữ một gia đình thuộc sắc tộc Chăm (Chàm) đang sống tại Việt Nam, đến Mỹ do sự can thiệp đặc biệt của bệnh viện U.C Davis
Dù không nói ra thành lời nhưng tận đáy lòng mỗi ngày trước khi vào giấc ngủ, đưa tay tắt đèn, vẫn thầm tạ ơn nhà Bác Học Edison đã đem lại ánh sáng thay thế mặt trời, thay thế đèn dầu
Sau hơn năm năm sống khá êm đềm trong căn apartment hai phòng bệ rạc trên đường Maple, thuộc thành phố Orange, nơi hai đứa con nhỏ của tôi được sinh ra, vợ chồng tôi đi đến quyết định
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, hiện làm state parole officer ở Santa Ana
Nhạc sĩ Cung Tiến