Hôm nay,  

Giờ Giấc Và Thực Đơn Ăn Cưới

12/12/200200:00:00(Xem: 160190)
Người viết: HÀ TUỆ VIỆT
Bài tham dự số: 375-684-vb51212

Tác giả Hà Tuệ Việt đã góp nhiều bài viết ngắn nhưng xúc tích, dứt khoát. Ông cho biết hiện vẫn còn... thất nghiệp - tháng thứ tư. Nên viết tiếp giải buồn,” hi vọng giúp vui quý độc giả. Không mong gì hơn.”

+

Đồng bào ta sống tha hương đã từ gần chục năm cho tới trên một phần tư thế kỉ, mà quả thật không thay đổi gì nhiều.
Cho tới bây giờ, vẫn nguyên si hai “truyền thống” cố thủ không hề chịu thay đổi. Một là tổ chức tiệc cưới vẫn chọn nhà hàng Tàu, và hai là đi dự tiệc (không riêng đám cưới) luôn luôn đến muộn, sơ sơ cũng từ một tới hai giơ đồng hồ.
Lạ thật. Bởi, cố thủ hai thói quen kể trên, chẳng lợi gì. Aên món Tàu thì ai cũng biết là đưa vào cơ thể nhiều chất béo, nhiều cholesterol. Hãy nhìn miếng vịt quay và cái lườn gà quay - bóng lưỡng dầu mỡ! Quanh quẩn bấy nhiêu món, xoay qua đổi lại trên tờ thực đơn bẩy hay tám món. Sau quầy, các “tài chủ” lặng lẽ mỉm cười thu tiền.
Đi ăn tiệc mà đến muộn cũng là điều kỳ cục, mất thì giờ cho nhiều người. Xin lấy thí dụ: nếu mọi người đúng giờ, thì chỉ chừng hai tiếng rưỡi là xong xuôi mọi việc, các phe về nghỉ sớm, khỏe. Cái thời gian "dây thun" nếu được dùng để nghỉ ngơi hay sinh hoạt với người thân thì rõ là hữu ich và thú vị hơn, đó là chưa nói "thời gian là vàng bạc" khi dùng vào việc sản xuất.
Tôi không thể tìm ra lời giải thich về cái truyền thống đi trễ đó - chỉ nhớ mang máng hồi nhỏ nghe cha ông nói rằng đi sớm là vô tình tỏ ra tham ăn, ham uống. Phải chăng "lệ" đi muộn là một hệ quả của cái phê phán "bất thành văn" đó mà mọi người phải ngầm hiểu. Nếu có thế thật, cũng nên đổi đời là vừa.
Trở lại với chuyện tiệc cưới theo kiểu Tàu, thiết nghĩ các bà nội trợ Vietnam giỏi gia chánh nên bỏ chút thì giờ vận dụng óc sáng tạo để cải cách, điều chỉnh một số món ăn Viêt Nam cho hợp với tính trang trọng cần thiết của tiệc cưới.
Nếu các cao thủ nội tướng chịu ngồi lại với nhau tính toán, tôi tin chúng ta có thể tổng hợp một “thực đơn gần thuần-Việt của ba miền,” dư sưc lập ra những thực đơn năm, sáu món (cần gì phải bẩy tám món). Xôi gấc màu đỏ tươi, ép khuôn chẳng đẹp lắm ru" Sao không thử đổi món "bát bửu" bằng một đĩa khai vị gồm nem, ché, chả lụa, chả quế, giò thủ. Có kém ai" Người phục vụ cho mặc áo dài gấm màu xanh, đỏ như hội Tết, lịch sự và bắt mắt biết chừng nào. Được vậy cũng có nghĩa là tại các phố Việt trên đất Mỹ sẽ mọc lên những nhà hàng tiệc cưới kiểu Việt, tạo ra một số việc làm, và để tiền bạc của đồng hương lại chạy sang túi của đồng hương.


Tôi còn nhớ, cách đây không lâu, báo Los Angeles Times đưa tin "phở là một trong mười món ăn quốc tế"tại thành phố lớn này", chữ PHO trong thực đơn được hiểu là một thứ noodle của Vietnam. Hãy xem quán góc đường First và Harbor, thường xuyên có khch Nam Mỹ vào gọi các món thịt bò nấu nướng theo công thức Viêtnam, ngoài món phở. Ở thủ đô Washington, như nhiều người biết (khỏi cần nêu tên ra đây) một ông nhà báo bỏ giấy bút đi bán phở, nay làm chủ bốn, năm tiệm - nhiều người da trắng đã nếm qua món phở bắt đầu chọn món ăn có thịt bò, có nước lèo bốc hơi, ấm bụng, để ăn sáng thay thế hamburger, sandwich. Như vậy, phở đã chẳng nghiễm nhiên trở thành một tên lính xâm nhập nền văn minh ẩm thực Mỹ Quốc một cách ngon ngọt, dịu dàng đó sao "
Mới đây, trong Tháng 10, tôi đọc được ở đâu đó một bài báo nói về cuộc bành trướng của đội quân El Pollo Loco, chuyên bán các món gà làm theo kiểu Nam Mỹ, và đang bắc-tiến thắng lợi, chỉ sau vài năm đã mở hai mươi tám chi nhánh trên đất Mỹ. Các món gà của Vietnam, ướp xả, bóp trộn rau răm hấp dẫn kém gì. Và đừng quên món chả giò - hình như cũng đã xuất hiện trên thực đơn Mỹ với tên "nguyên con Vietnam" như vậy - người da trắng mê lắm. Đề nghị nêm nếm để khỏi phải chấm nước mắm, đồ chua và rau ăn kèm cần dọn thật vệ sinh và đẹp mắt, chắc chắn "ăm trùm". Món này, tôi nghĩ có thể đánh bại bánh pizza của nước Ý, bởi nó đậm đà hơn, và rẻ hơn. Chả giò đi kèm với bia thì hết... xẩy. Chưa hết, bà con nên biết người da trắng đang chuộng các món ăn làm từ thực vật, các món chay Vietnam, nếu biết cách tân và chiều theo khẩu vị của người ngoại chủng, hẳn sẽ được ưa chuộng.
Ước chi tuần này tôi trúng số, liều mạng bỏ vài triệu mở thử một nhà hàng Vietnam, có thế mới bõ tức. Trước mắt một số bạn, tôi sẽ có việc làm. Và làm theo đúng hợp đồng: rửa chén thì chỉ rửa chén, không bị "cân hồ" vào việc phụ bếp, lau nhà.
Cũng xin mơ tiếp một điều: nhà hàng này sẽ sạch bóng như K-mart, Target, Burger King... không như .... và khách tới dự tiệc cưới, ai nấy đều đến thật đúng giờ.

Orange County tháng 10-2002
HÀ TUỆ VIỆT

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,880,409
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều bài kể lại những sinh hoạt sống động. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Bài viết mới nhất của ông kể về trường hợp một nữ tu trẻ gốc Việt phục vụ người nghèo trong vùng bão dữ ở Philippinnes hiện đang trong tình trạng thất tung, chưa biết sống chết ra sao.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nhẹ nhàng, kèm theo lời đề tặng đặc biệt:
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5, 2012 khi tròn 62 tuổi, đang volunteer tại một trường học ở Marysville trong khi chờ đi dạy.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington, tham dự Viết về nước Mỹ từ đầu 2013. Sau đây là bài viết thứ sáu của cô.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới là một du ký vui.
Nhạc sĩ Cung Tiến