Hôm nay,  

Vươn Lên Nơi Đất Mỹ

31/12/200200:00:00(Xem: 158303)
Người viết: KIM TRẦN
Bài tham dự số: 389-698-vb31231
Kim Trần, sinh năm 1983, chỉ mới 19 tuổi, định cư tại Santa Ana, đã góp ba bài viết về nước Mỹ. Bài trước đây ghi nhận một cách tinh tế về những kiểu ăn mày “đầy sáng tạo” mà cô thấy ở Mỹ. Lần này, bài thứ tư của cô, là một bình luận ngắn. Cách viết và chữ nghĩa cho thấy cô rời Việt Nam chưa lâu. Mong Kim Trần sẽ viết tới câu chuyện của chính cô trong gia đình, nhà trường, từ Việt Nam tới Mỹ.
*
Luồng di dân của cộng đồng người Việt đến Hoa Kỳ vì đủ thứ nguyên nhân … đã làm dân số người Việt nhất là ở California tăng cơ học với tốc độ chóng mặt.
Khi còn gian nan, cực nhọc vật lộn kiếm một chỗ đứng chân khá để đảm bảo kế sinh nhai, những cư dân "tân tòng" này luôn cố gắng một cách vừa tội nghiệp, vừa đáng kính nể để tự đồng hóa mình với dân cư bản địa.
Đầu tiên là quần áo, giày dép, thứ đến nữa là lời ăn tiếng nói, rồi cách ăn uống giao du. Sâu xa hơn nữa là cách chọn vợ kén chồng, giáo dục con cái theo kiểu …Mỹ.
Cùng với thời gian, bằng nghị lực phi thường, sự nâng đỡ và kinh nghiệm của dân nhập cư đồng hương từ nhiều thế hệ trước cộng với không ít may mắn do thời thế mang lại, cộng đồng Việt tại Mỹ đã khẳng định được sự tồn tại hợp lý, hợp pháp. Nhiều người đã đạt được những vị trí quan trọng trong xã hội hoặc thành công trong ngành nghề chuyên môn và có một đời sống vật chất khá trong xã hội Mỹ.
Từ đây, bắt đầu quá trình đồng hóa ngược. Những cựu dân bản địa bắt đầu từ chỗ tò mò quan sát, tiến tới háo hức tìm hiểu kinh nghiệm thành đạt của những người mới ngày nào còn là dân "nhà quê lên tỉnh". Và như thế, vô hình chung lối sống, phong cách của mọi người đã được áp đặt một cách nhẹ nhàng, tự nhiên và hợp lý vào phong cách sống vốn được coi là "cao hơn" lịch lãm hơn của cư dân Mỹ.
Nếu như cách ăn mặc không bị đồng hóa ngược bởi nó chịu sự tác động không thể cưỡng lại được của mốt, thì lời ăn tiếng nói, nhất là phương ngữ và phát âm, là một khía cạnh quan trọng của văn hóa Việt Nam đã bị Mỹ hóa nhiều nhất. Kiểu chào hỏi "Hi, How are you" or "What's up" từ chỗ nửa đùa nửa thật đã trở thành câu chào hỏi chính thức của người sống ở Mỹ nhất là các vị thành niên, thanh niên không phân biệt màu da chủng tộc. Cách chào theo phong tục Việt dường như dần dà chỉ tồn tại ở những ông cụ bà lớn tuổi với nhau.

Sang Mỹ dĩ nhiên ai ai cũng thương nhớ quê nhà, nhưng những ai sống ở California nhất là miền Nam thì chứng bệnh "thương nhớ đồng quê" dẫu sao cũng thuyên giảm bởi vì đâu đâu cũng là người Việt. Báo chí, âm nhạc, phim ảnh Việt đầy đủ.
Mặc dầu không được tận mắt nhìn thấy "cây đa bến nước con đò, con trâu đi trước, cái cày đi sau" nhưng người dân ở Cali có thể đổ xô đi ăn các món Việt vào mỗi cuối tuần rảnh rỗi, đi chợ mua đồ, cùng nhau xem ca nhạc, triển lãm tranh ảnh về Việt Nam. Dành cho giới trẻ Việt Nam ở Mỹ, quán Bar, karaoke trang trí nửa Mỹ, nửa Việt, các tiếp viên Việt Nam váy ngắn tiếp rượu Tây cùng các món ăn lươn, ếch, cua, rắn… mọc lên như nấm. Người ta lũ lượt kéo nhau đến ăn uống, cười nói bàn chuyện nhân tình thái thế, khẳng định sự sành điệu và tấm lòng hồi nhớ cố hương của mình.
Ngồi gần các cụ già ở một số quán ăn hay cà phê…câu đầu lưỡi thường bao giờ cũng là "Ngày xưa ở quê tôi…" hoặc "cái hồi mới sang Mỹ". Ôn lại quá khứ hàn vị, mang quê hương bản quán cha mẹ họ hàng ra kể với một giọng sót thương tội nghiệp có gia giảm tùy đối tượng người nghe cũng là một cách nói sành điệu kiểu mới.
Sang hơn nữa ấy là tìm hẳn về quê hương Việt Nam theo đúng nghĩa đen, nhưng không phải ai cũng làm được việc này. Phải có thật nhiều tiền mới có thể làm chủ một mãnh đất ở quê, thuê người trông nom, cuối tuần hay ngày lễ dẫn gia đình, bạn bè, khoe tiền một cách kín đáo, sành điệu cho dân làng ngơ ngác. Có những Việt kiều về nước vung tiền cho những cuộc ăn chơi thượng lưu qua đi để lại chốn quê yên tình một chút xáo trộn, một chút mơ tưởng hảo huyền kèm theo tiếng thở dài của ai đó, để lại bãi rác đầu làng những vỏ đồ hộp, vỏ chai, vỏ lon nước ngọt mà hôm sau trẻ con xúm vào tìm tòi, để lại trong tâm trí những người trở lại chốn thị thành một nổi tự hào, mình đã trở thành người dân… cao cấp với cái biệt danh "Việt kiều hồi hương".
Những nhận xét trên chẳng phải để phê phán hay châm chọc gì ai. Bản thân người viết cũng có gốc gác nửa quê nửa tỉnh và mỗi khi tình cảm làng quê trổi dậy thì bao giờ cũng cố gắng kiếm một việc gì đó làm cho quên đi nổi nhớ thương da diết.
Dễ chịu làm sao khi có thể bắt đầu trò chuyện với bạn hữu bằng câu "Ở quê tớ ấy mà…"

Kim Trần

Ý kiến bạn đọc
13/12/202200:26:07
Khách
<a href="https://www.candipharm.com/#
">https://www.candipharm.com/#</a>
26/12/202115:03:59
Khách
cialis pills <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis support 365</a>
20/12/202116:11:20
Khách
cialis without a doctor prescription <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis black is it safe</a>
12/12/202122:52:59
Khách
buy cialis usa https://cialiswithdapoxetine.com/
01/12/202123:34:30
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis generic</a> cialis 20mg
14/11/202110:37:17
Khách
https://cialiswithdapoxetine.com/ cialis 20 mg
07/11/202110:04:59
Khách
https://cialiswithdapoxetine.com/ buy cialis online
04/11/202102:51:40
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis tadalafil & dapoxetine</a> cialis online
25/10/202107:09:47
Khách
https://cialiswithdapoxetine.com/ cialis pills
22/10/202107:03:45
Khách
buy cialis online <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis tablets</a>
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,022,866
Từ ngày đặt chân tới đất Mỹ, năm 1992, sau hơn 12 năm đi tù cải tạo trên núi trên rừng, tôi có cơ hội lập lại cái "tủ sách gia đình" đã bị mất trong biến cố mùa xuân đau thương 1975.
Ngay khi vừa được thả chừng một tháng, người viết tìm cách dọt liền, mặc dù bà xã đã mua được hai cái máy đầu bạc, bán đi một cái mua vỏ thuyền, nhờ ông em làm thuyền trưởng, chuẩn bị xin phép ra khơi.
Tôi rời Việt Nam năm 23 tuổi, lứa tuổi có thể nói rằng khá đủ trưởng thành để mang theo mình đầy ắp những kỷ niệm của quê hương.
Bị nằm trong cơn sốt tăng giá nông phẩm, lúa gạo tôi cũng thấy mình bị à nóng lây. Từ việc thấy bà con người Việt mình ở địa phương tôi ở ùn ùn đi mua gạo
Lúc còn ở quê nhà tôi nghèo không có bút mực nào viết ra để lột xác được cái nghèo cùng cực. Hay là nói nghèo rớt mồng tơi, nghèo không có quần xà lỏn bận, nghèo không có cháo mà ăn.
Từ cái ngày qua Mỹ tới giờ, đời sống của Vân tính ra cũng thanh nhàn lắm. Vì vốn đã học Anh Văn hết những năm trung học, cho nên qua đây, ngôn ngữ nước người hông làm cho Vân khó xử mấy.
Thủ tục nhập cảnh đã xong, vừa bước đến cổng ga phi trường LAX, tôi đã nghe tiếng reo mừng rỡ: "Ba, mẹ! Chào ông bà ngoại! "Ôi! Những người thân yêu: trai út, gái út, hai thằng nhóc con cuả đứa gái thứ tiú tít chạy đến.
…Tháng Năm lá mới. Trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Cho dù em ở đâu! - Những địa danh mà em không đi qua thì anh cũng không biết đến làm chi.
Tốt nghiệp đại học Tổng hợp khoa Anh văn, cô nha sĩ Tường Lan bắt đầu đi dạy Anh Văn ở mấy trung tâm và chỉ làm răng lai rai để không quên tay nghề
Sau 30 tháng tư năm 75, ngôi trường Thiên Phước của các soeur đổi tên thành trường Hai bà Trưng, có hiệu trưởng mới, các soeur không còn được giảng dạy nữa.
Nhạc sĩ Cung Tiến