Hôm nay,  

"job" Nỗi Lo Và Niềm Vui Của "job"

27/01/200300:00:00(Xem: 119544)
Người viết: HẠNH LÂM
Bài tham dự số 3106-713-vb80126

Tác giả Hạnh Lâm, 59 tuổi, định cư tại Campbell, miền Bắc California, đã từng tham dự Viết Về Nước Mỹ. Bài mới nhất của bà lần này là một phiếm luận...

Người Việt Nam sang Hoa Kỳ hay nói nôm na là đi Mỹ, đều biết được tiếng "Chóp" (Job) là công ăn, việc làm, nghề nghiệp.
Mỗi khi chúng ta ra đường, hay đến các nơi hội họp, chỗ đông người hoặc gặp nhau trên phố. Câu hỏi đầu tiên đều biểu lộ sự lo lắng cho nhau, sự thể này thường có nhất trong giới tỵ nạn H.O như sau: "Anh đã có "chóp" chưa" Chị đã có "chóp" chưa" Làm già.ở đâu va ørồi tình tiết tuôn ra øôi vui lắmàhoặc lo lắm!
-Anh đi làm cá trong chợ cũng là có "chóp"
-Chị đi "babyseat" cũng là có "chóp"
-Các cháu sinh viên đi làm cho phòng mạch bác sĩ cũng đã có "chóp"
-Bác H.O dẫn các em cầm bảng "Stop" ngăn xe cũng là cái "chóp"
-Cậu kỹ sư vào hãng làm cũng có "chóp"
-Ông bác sĩ có phòng mạch cũng là có "chóp"
Thậm chí cậu đi giao bánh "bít đà" cũng là cái "chóp". Ngàn ngàn công việc mà ta đã tham gia giờ giấc, tay chân vào là đều được gọi đó là "chóp" cả!
Đồng bào Việt Nam ta rất phong phú về văn chương chữ nghĩa xưa nay, song cũng rất nổi tiếng là siêng năng, cần cù. Vì vậy, qua Mỹ đi làm lãnh đôla ra, so sánh với tiền cộng sản bên Việt Nam, nó to hơn nhiều lắm, vì vậy lại phát sinh ra chữ "cày", "đi cày" ám chỉ một hai công việc làm cực, hay có người siêng làm vì dễ kiếm "đôla" nên kham hai ba "chóp" cho một người nên gọi là "Cày".
"Cày" cũng có nghĩa "găng" lắm bà con ạ! Vì nợ "bill" đang chờ ta hàng đầu tháng cả nửa tá đến một tá, nên phải lo "cày". "Cày mệt nghỉ". Rồi chữ "cày" này nó cũng liên hệ từ "chóp" mà ra thôi.
Vậy khi ta có công ăn việc làm đầy đủ, "cày" ra tiền bạc dư dả cho đời sống, tạo dựng cơ nghiệp đầy đủ xe cộ nhà cửa linh tinhà nâng cao mức sống cho gia đình là nhờ "chop". Thì quả là "niềm vui" to tát cho chúng ta nhờ có "Job". Nhưng... than ôi!
Giờ đây tại "thung lũng hoa vàng" này, "chóp" đang biến thành một thảm họa cho bao nhiêu gia đình chúng ta! "Chóp" ơi, Job ơi! Sao mi nỡ bỏ ta đi chỗ khác chơi, Sao mi nỡ vậy "chóp" ơi.
Dở khóc, dỡ cười cũng vì "chóp".
Đi chợ cũng nghe xì xào "tôi phải bán nhà vì các cháu đã mất "chóp" từ sáu tháng nay rồi bác ạ!
Cậu kỹ sư nọ thì than thở: "Tôi phải move qua xứ khác bạn ơi, vì đói cả năm nay rồi!"
Còn đau khổ hơn, ông kia lang thang gặp bạn, họ hỏi nhau "sao lúc này trông cậu tệ thế"" ông kia trả lời: mất "chóp" , cô vợ yêu cầu bán ngay căn nhà, chia tài sản và dẫn con "goodbye" rồi!
Nền kinh tế Hoa Kỳ đang lúc gặp vận đi xuống, dù rằng báo chí hay truyền thông đều loan tin có hy vọng vào tương lai, nền kinh tế sẽ phục hồi xong đành chịu trong thời điểm này sự hoành hành về cái "chóp" sự đau khổ vì mất "chóp".


Nghĩ tới, nghĩ lui, cái "chóp" này quả nó quan trọng và đáng lo sợ là phải, như anh bạn trẻ kia, được tướng trẻ tuổi xong rất giàu có đến hai căn nhà. Xem ra có căn bản vững vàng" Vì vậy anh ta "cày" rất tốt, vô sở làm siêng năng cần cù lắm nhưng vô phước gặp lão "ma-na-dơ" (manager) đối xử hơi "tệ" mà cậu chàng cứ "OK" làm láng. Người bạn thấy ức quá hỏi: Sao cậu để nó xử thế mà chịu" Cậu chàng buồn bã trả lời bạn: "bù sịt" không vậy thì mất mẹ nó cái "chóp" thì lấy đâu ra tiền lương mà trả "bill" hai căn nhà.ø
Thật đau! Quả là vì cái "chóp" (Job) mà chịu đựng.
Thế thì quý vị đã thấy rõ: chúng ta đang đau khổ lo buồn vì "chóp""
Trái lại cũng có người được hưởng tràn trề sung sướng về tiền bạc tiếng tăm nhờ vào "Job" như các tài từ điện ảnh quốc tế có tay cũng đang "hái" ra bạc triệu, vì nhờ ăn khách, diễn xuất tài tình thì đó là "Niềm vui" về "Job" vậy"
Các cầu thủ "Football" cũng có đội vang tiếng, thì cũng tiền thâu vô ngon lành như các pha ngoạn mục trên sân cỏ, rồi họ có tiền nhiều họ cũng "vui mừng" vì cái "chóp" của họ đó.
Job mất thì nhà cửa, xe cộ cũng bay ráo! Chưa kể cái 'chóp" còn là một thiệt hại to tát cho ta, vì nó cũng là "quyền lợi" của chúng ta những người dân sống ở Hoa Kỳ.
Vì khi mới đến đất Mỹ lần đầu đi học ESL tôi còn nhớ bà giáo tôi có khuyến khích chúng ta nên vay nợ, mượn nợ, "xài" nợ vì xứ Mỹ là xứ khuyến khích chúng ta thiếu nợ, mà đừng "sợ" nợ. Vì cái gì cũng có trong tầm tay mơ ước phải không bà con" Từ bộ sofa cũng mua góp, cái máy hút bụi cũng trả góp, tủ lạnh, máy giặt. Nói chung là từ căn nhà xuống đến những gia dụng nhỏ trong nhà đều được mua góp cả. Vì vậy "Job" là một sự quan trọng vì cũng từ "chóp" có chóp mới được. Rồi từ đó ăn mầm, mọc rễ ra từ Job có thêm cái "credit". Thư từ gởi đến tấp nập cho chúng ta mượn nợ, vay nợ..credit card, visa, mastercardàôi vân vân và vân vân phải cũng từ Job mới "good" không" Nếu ta bét "credit" thì làm ăn gì được nữa.
Shopping chị em ta ưa thích sắm thì phải good "chóp" nhé!
"Chóp" Job là quan trọng trong đời sống mỗi chúng ta.
Hôm nay mùa giáng sinh đến với bà con, dù trong kinh tế khó khăn mất "chóp" lan tràn nhưng không khí giáng sinh vẫn tong bừng nhộn nhịp, tôi đã rảo một vòng quan sát dưới tầm mắt tôi từ các khu shopping, Bắc Cali đến khu Phước Lộc Thọ của miền Nam Cali, đồng bào vẫn tưng bừng mua sắm, đèn hoa, kết trương đủ mọi kiểu, mọi hình, chan hòa rực rỡ trong bóng đêm.
Đó cũng biểu lộ được tấm lòng tin kính và quan tâm đến đấng "Jesus".
Thưa quý vị,
Tóm lại tôi xin viết lên trang báo những khía cạnh những sự thể tâm trạng của cái "chóp" để thông cảm, chia xẻ nỗi lo, nỗi buồn mà tôi nghĩ "nó" đang là cái "mụt" nhức nhối lắm cho chúng ta! Trong thời điểm khó khăn cùng cống hiến quý vị ít phút vui buồn dí dỏm của chữ "chóp" mà đồng hương ta hay nhắc đến.
Vì quả thật cái "Job" là một mối lo âu hàng đầu của chúng ta quý vị ạ, vì tôi còn nghe họ kháo nhau rằng ở San Jose còn gọi là "thung lũng điện tử" mà bây giờ cứ một trăm căn nhà thì có đến ba bốn chục căn là bị ngân hàng kéo rồi! Ôi đau khổ quá!
Cái "chóp" của chúng ta sẽ vui hay buồn lo, đều tùy thuộc vào mỗi hoàn cảnh còn "Job", hay mất "Job" mà thôi.
Trân trọng chấm dứt.

Hạnh Lâm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,368,014
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Nhạc sĩ Cung Tiến