Hôm nay,  

"job" Nỗi Lo Và Niềm Vui Của "job"

27/01/200300:00:00(Xem: 119624)
Người viết: HẠNH LÂM
Bài tham dự số 3106-713-vb80126

Tác giả Hạnh Lâm, 59 tuổi, định cư tại Campbell, miền Bắc California, đã từng tham dự Viết Về Nước Mỹ. Bài mới nhất của bà lần này là một phiếm luận...

Người Việt Nam sang Hoa Kỳ hay nói nôm na là đi Mỹ, đều biết được tiếng "Chóp" (Job) là công ăn, việc làm, nghề nghiệp.
Mỗi khi chúng ta ra đường, hay đến các nơi hội họp, chỗ đông người hoặc gặp nhau trên phố. Câu hỏi đầu tiên đều biểu lộ sự lo lắng cho nhau, sự thể này thường có nhất trong giới tỵ nạn H.O như sau: "Anh đã có "chóp" chưa" Chị đã có "chóp" chưa" Làm già.ở đâu va ørồi tình tiết tuôn ra øôi vui lắmàhoặc lo lắm!
-Anh đi làm cá trong chợ cũng là có "chóp"
-Chị đi "babyseat" cũng là có "chóp"
-Các cháu sinh viên đi làm cho phòng mạch bác sĩ cũng đã có "chóp"
-Bác H.O dẫn các em cầm bảng "Stop" ngăn xe cũng là cái "chóp"
-Cậu kỹ sư vào hãng làm cũng có "chóp"
-Ông bác sĩ có phòng mạch cũng là có "chóp"
Thậm chí cậu đi giao bánh "bít đà" cũng là cái "chóp". Ngàn ngàn công việc mà ta đã tham gia giờ giấc, tay chân vào là đều được gọi đó là "chóp" cả!
Đồng bào Việt Nam ta rất phong phú về văn chương chữ nghĩa xưa nay, song cũng rất nổi tiếng là siêng năng, cần cù. Vì vậy, qua Mỹ đi làm lãnh đôla ra, so sánh với tiền cộng sản bên Việt Nam, nó to hơn nhiều lắm, vì vậy lại phát sinh ra chữ "cày", "đi cày" ám chỉ một hai công việc làm cực, hay có người siêng làm vì dễ kiếm "đôla" nên kham hai ba "chóp" cho một người nên gọi là "Cày".
"Cày" cũng có nghĩa "găng" lắm bà con ạ! Vì nợ "bill" đang chờ ta hàng đầu tháng cả nửa tá đến một tá, nên phải lo "cày". "Cày mệt nghỉ". Rồi chữ "cày" này nó cũng liên hệ từ "chóp" mà ra thôi.
Vậy khi ta có công ăn việc làm đầy đủ, "cày" ra tiền bạc dư dả cho đời sống, tạo dựng cơ nghiệp đầy đủ xe cộ nhà cửa linh tinhà nâng cao mức sống cho gia đình là nhờ "chop". Thì quả là "niềm vui" to tát cho chúng ta nhờ có "Job". Nhưng... than ôi!
Giờ đây tại "thung lũng hoa vàng" này, "chóp" đang biến thành một thảm họa cho bao nhiêu gia đình chúng ta! "Chóp" ơi, Job ơi! Sao mi nỡ bỏ ta đi chỗ khác chơi, Sao mi nỡ vậy "chóp" ơi.
Dở khóc, dỡ cười cũng vì "chóp".
Đi chợ cũng nghe xì xào "tôi phải bán nhà vì các cháu đã mất "chóp" từ sáu tháng nay rồi bác ạ!
Cậu kỹ sư nọ thì than thở: "Tôi phải move qua xứ khác bạn ơi, vì đói cả năm nay rồi!"
Còn đau khổ hơn, ông kia lang thang gặp bạn, họ hỏi nhau "sao lúc này trông cậu tệ thế"" ông kia trả lời: mất "chóp" , cô vợ yêu cầu bán ngay căn nhà, chia tài sản và dẫn con "goodbye" rồi!
Nền kinh tế Hoa Kỳ đang lúc gặp vận đi xuống, dù rằng báo chí hay truyền thông đều loan tin có hy vọng vào tương lai, nền kinh tế sẽ phục hồi xong đành chịu trong thời điểm này sự hoành hành về cái "chóp" sự đau khổ vì mất "chóp".


Nghĩ tới, nghĩ lui, cái "chóp" này quả nó quan trọng và đáng lo sợ là phải, như anh bạn trẻ kia, được tướng trẻ tuổi xong rất giàu có đến hai căn nhà. Xem ra có căn bản vững vàng" Vì vậy anh ta "cày" rất tốt, vô sở làm siêng năng cần cù lắm nhưng vô phước gặp lão "ma-na-dơ" (manager) đối xử hơi "tệ" mà cậu chàng cứ "OK" làm láng. Người bạn thấy ức quá hỏi: Sao cậu để nó xử thế mà chịu" Cậu chàng buồn bã trả lời bạn: "bù sịt" không vậy thì mất mẹ nó cái "chóp" thì lấy đâu ra tiền lương mà trả "bill" hai căn nhà.ø
Thật đau! Quả là vì cái "chóp" (Job) mà chịu đựng.
Thế thì quý vị đã thấy rõ: chúng ta đang đau khổ lo buồn vì "chóp""
Trái lại cũng có người được hưởng tràn trề sung sướng về tiền bạc tiếng tăm nhờ vào "Job" như các tài từ điện ảnh quốc tế có tay cũng đang "hái" ra bạc triệu, vì nhờ ăn khách, diễn xuất tài tình thì đó là "Niềm vui" về "Job" vậy"
Các cầu thủ "Football" cũng có đội vang tiếng, thì cũng tiền thâu vô ngon lành như các pha ngoạn mục trên sân cỏ, rồi họ có tiền nhiều họ cũng "vui mừng" vì cái "chóp" của họ đó.
Job mất thì nhà cửa, xe cộ cũng bay ráo! Chưa kể cái 'chóp" còn là một thiệt hại to tát cho ta, vì nó cũng là "quyền lợi" của chúng ta những người dân sống ở Hoa Kỳ.
Vì khi mới đến đất Mỹ lần đầu đi học ESL tôi còn nhớ bà giáo tôi có khuyến khích chúng ta nên vay nợ, mượn nợ, "xài" nợ vì xứ Mỹ là xứ khuyến khích chúng ta thiếu nợ, mà đừng "sợ" nợ. Vì cái gì cũng có trong tầm tay mơ ước phải không bà con" Từ bộ sofa cũng mua góp, cái máy hút bụi cũng trả góp, tủ lạnh, máy giặt. Nói chung là từ căn nhà xuống đến những gia dụng nhỏ trong nhà đều được mua góp cả. Vì vậy "Job" là một sự quan trọng vì cũng từ "chóp" có chóp mới được. Rồi từ đó ăn mầm, mọc rễ ra từ Job có thêm cái "credit". Thư từ gởi đến tấp nập cho chúng ta mượn nợ, vay nợ..credit card, visa, mastercardàôi vân vân và vân vân phải cũng từ Job mới "good" không" Nếu ta bét "credit" thì làm ăn gì được nữa.
Shopping chị em ta ưa thích sắm thì phải good "chóp" nhé!
"Chóp" Job là quan trọng trong đời sống mỗi chúng ta.
Hôm nay mùa giáng sinh đến với bà con, dù trong kinh tế khó khăn mất "chóp" lan tràn nhưng không khí giáng sinh vẫn tong bừng nhộn nhịp, tôi đã rảo một vòng quan sát dưới tầm mắt tôi từ các khu shopping, Bắc Cali đến khu Phước Lộc Thọ của miền Nam Cali, đồng bào vẫn tưng bừng mua sắm, đèn hoa, kết trương đủ mọi kiểu, mọi hình, chan hòa rực rỡ trong bóng đêm.
Đó cũng biểu lộ được tấm lòng tin kính và quan tâm đến đấng "Jesus".
Thưa quý vị,
Tóm lại tôi xin viết lên trang báo những khía cạnh những sự thể tâm trạng của cái "chóp" để thông cảm, chia xẻ nỗi lo, nỗi buồn mà tôi nghĩ "nó" đang là cái "mụt" nhức nhối lắm cho chúng ta! Trong thời điểm khó khăn cùng cống hiến quý vị ít phút vui buồn dí dỏm của chữ "chóp" mà đồng hương ta hay nhắc đến.
Vì quả thật cái "Job" là một mối lo âu hàng đầu của chúng ta quý vị ạ, vì tôi còn nghe họ kháo nhau rằng ở San Jose còn gọi là "thung lũng điện tử" mà bây giờ cứ một trăm căn nhà thì có đến ba bốn chục căn là bị ngân hàng kéo rồi! Ôi đau khổ quá!
Cái "chóp" của chúng ta sẽ vui hay buồn lo, đều tùy thuộc vào mỗi hoàn cảnh còn "Job", hay mất "Job" mà thôi.
Trân trọng chấm dứt.

Hạnh Lâm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,461,890
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến