Hôm nay,  

Tết Ta Xứ Người

02/02/200300:00:00(Xem: 131325)
Người viết: ÔNG VĂN QUYỀN
Bài tham dự số 3110-717-vb60131

Tác giả Ông Văn Quyền định cư và làm việc tại Westminster, Nam California, nơi có Little Saigon, thủ phủ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Sau đây là bài viết đặc biệt của ông ôn lại về cảnh Tết ngày càng đông hơn, vui hơn tại Little Saigon. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ mong sẽ nhận thêm những bài viết mới về Tết Quí Mùi đang bắt đầu.

Thế mà đã mười tám năm trường, trôi qua một cách vội vã, mười tám cái tết đi qua rồi, tôi vẫn chưa tìm thấy được cái hương vị ngày tết của quê hương tôi trên xứ người, một cái tết thuần túy cổ truyền của Việt Nam mến yêu, nồng thắm.
Thời tiết đi dần vào những ngày cuối đông, để chuẩn bị cho mùa xuân đến, chuẩn bị cho một cái tết nữa cho những người Việt tị nạn cộng sản, đang miệt mài rong ruổi trên khắp thế giới, mà có lẻ cùng mang một tâm sự viễn xứ như nhau.
Thời gian trôi qua khá mau, đến độ giựt mình quay lại thì đã thăm thẳm bóng thời gian, bao nhiêu cái tết rồi đã đi qu. Tết ta trên xứ người, thì có chi đâu mà vui vẻ, nỗi nhớ quê hương, nhớ nhà, nhớ những người thân. Rồi mỗi khi tết đến, lại nhớ cái không khí mùa xuân trên quê hương.
Đã tưởng như đánh mất tất cả rồi, kể từ khi cất bước rong ruổi trên bước đường tha hương. nhưng những năm gần đây, mỗi khi tết đến, vùng Little Sai Gòn nơi tôi ở, như có nhiều không khí tết Việt Nam hơn. Tôi cảm thấy như tôi và những người đang sống lân cận khu Little Gài Gòn nầy được có nhiều may mắn và diễm phúc hơn, trong những ngày xuân đến, nhìn thấy được những sinh hoạt nhộn nhịp qua những ngày đi chơ tết.
Tính theo thời gian thuận tiện, thì những tổ chức cộng đồng người Việt, và Sinh Viên học sinh, tổ chức những buổi hội chợ thật linh đình, mọi người có thể đưa con em đến để chung vui, xem văn nghệ, và những sinh hoạt có tính cách dân tộc, để cho con em của chúng ta, còn tiếp tục giữ được những phong tục tập quán, cổ truyền của quê hương. Nhất là những con em được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất bao dung nầy. Qua đó tôi đã từng nhìn thấy các em tuy rằng được sinh trưởng nơi quê người, nhưng vẫn theo gót ông bà, cha mẹ, tiếp tục gìn giữ những phong tục tập quán, và những nét đẹp cổ truyền của quê hương, dân tộc Việt Nam.
Cái thích nhất của tôi là nhìn thấy các em tuồi khoảng độ 5 đến 10, các em mắc áo dài khăn đóng, các em ca hát như oanh vàng ríu rít, các em múa vũ những điệu nhac quê hương, rồi những cô thiếu nữ xinh tươi, trong bộ áo dài mỹ miều tha thướt, một hình dáng vô vàn thương yêu của người Việt Nam trên đất khách. Trong không khí tưng bừng náo nhiệt ấy, tôi như nhìn thấy được một chút mùa xuân của kẻ tha hương nơi xứ lạ quê người.
Cứ mỗi mùa xuân đến, dọc theo đường phố Bolsa (Little Sài Gòn) và vài khu thương mại khác, nổi lên đầy ấp những gian hàng trước phố, những hàng hoa tươi thắm, với Lan, Cúc, Đào, Mai, tuy rằng không bằng chợ hoa Nguyễn Huệ, nhưng cũng không thiếu những loài hoa tươi, rực rỡ cho ngày tết, những phong bánh pháo đỏ tươi, những hộp bánh mức ngọt ngào thơm phức, rồi nào là bánh tét, bánh chưng bánh tổ, những quả dưa hấu tròn trịa, nhất là những cay nêu cao vút và đong đưa theo gió, hương mát giữa trời xuân. Mọi người có thể mua được tất cả những thứ cần thiết cho những ngày tết, mà không thiếu một thứ gì.
Dọc theo hai bên đường, tài tử giai nhân tấp nập, quần áo muôn màu, có lẻ xin mượn hai câu trong truyện Thúy Kiều của Cụ Nguyễn Du để tô thêm cái tấp nập trên phố Bolsa nầy. "Dập dìu tài tử giai nhân, Ngựa xe như nước, áo quần như nêm". Người nào cũng cười nói huyên thuyên, tuy rằng không đông đảo náo nhiệt như chợ tết ở quê nhà, nhưng cũng có nhiều không khí tết của quê hương.


Các cụ già thì cứ theo sau con cháu, nhưng có lẻ chỉ để nhìn ngắm và thưởng thức cái hương xuân đang phơi phới giữa chợ đời, còn việc mua sắm thì có lẻ đa số là những người con, cháu lựa chọn, nhất là việc trang trí cho nhà cửa.
Sáng ngày mồng một tết, vẫn theo tập quán của quê hương, gia đình sum họp bên nhau, rồi châm trà dâng kính ông bà mẹ cha, để mừng tuổi và chúc thọ, rồi được những phong bì lì xì lấy hên. sau đó cả gia đình cùng nhau đi viếng chùa, làm lễ dâng hương, hái lộc đầu năm, đến nhà vài người bạn thân chúc tết, kể cũng khá đầy đủ hương vị tết ta nơi xứ người.
Về nhà thì có nồi thịt kho thơm phức, một đĩa dưa giá, cải muối, với bánh chưng, thế là đã có đầy đủ hương vị tết Nhưng dù có đầy đủ thế nào, cũng không bao giờ được có cái tết như ở quê nhà dù có thế nào tôi cũng thấy trong tôi có thật nhiều cái thiếu mỗi khi tết đến
Năm mới thì hay nhớ chuyện cũ, có thời gian tôi làm cho một hãng điện tử, mà 90/100 là người Việt Nam, mỗi năm cứ đến gần ngày tết Việt Nam, vì làm theo dây chuyền nên họ rất sợ công nhân nghỉ nhiều, sẻ bị trễ hàngï, cho nên họ thường hay có lời nói có vẻ hăm dọa, và không cho ai được nghỉ phép vào ngày tết, chỉ để cho mọi người không nghỉ nhiều vào ngày tết Việt Nam. Nhưng người Việt ta thì đâu có thua gì, cho nên có một năm, ngày tết nhằm ngày thứ sáu, vì muốn nghỉ liền với hai ngày cuối tuần, cho nên mọi người đua nhau gọi điện thoại vào xin nghỉ bệnh, vì nghỉ bệnh thì được nghỉ bất cứ ngày nào, theo điều lệ của hãng, cho nên họ đành câm lặng mà không làm gì được.
Lần lựa theo ngày tháng, tết nữa lại đến, lần nầy họ không nói kiểu hăm dọa nữa, mà như có vẻ năn nỉ vậy, họ nói:
-Tôi biết ngày tết của các bạn sắp đến, cho nên nếu ai muốn nghỉ thì xin cho biết trước, để sắp xếp người thế vào những chỗ trống.
Người Việt Nam ta có châm ngôn "Lời nói không mất tiền muaLựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" Cho nên năm ấy không một người nào nghỉ việc, dù rằng họ có quyền nghỉ, theo điều lệ của hãng.
Thế là từ đó về sau, cứ mỗi năm đến ngày tết đến, thì họ cho biết nếu ai muốn nghỉ thì có thể điền đơn nghỉ phép, rồi như cái lệ, cứ mỗi năm đến tết Việt Nam là họ sắp xếp và tạo điều kiện dễ dàng hơn cho mọi người.
Thế mới biết người Việt ta đâu dễ gì ăn hiếp. Và dù cò ở bất cứ nơi nào, người Việt Nam vẫn luôn giữ cái tết cổ truyền của dân tộc, luôn giữ những nét đẹp ngày xuân của Quê hương.
Qua những mùa xuân tha hương, tôi có bài thơ sau:

Thơ Xuân

I
Tết đến rồi đây chẳng có gì
Làm quà gởi mẹ lúc hàn vi
Gởi cha, gởi cháu cùng anh chị
Viễn khách đời tôi có được gì

Đã mấy năm rồi nơi xứ lạ
Từ ngày rời bỏ cố hương đi
Ngược xuôi dun rủi bàn tay trắng
Hiếu thảo không tròn ôi nói chi

II
Nhớ lại xuân nào nơi cố hương
Gia đình sum họp
thấy lòng thương
Thương cha thương mẹ
bên đàn cháu
Cùng chị, cùng anh dạo phố phường

Đêm đón giao thừa ghi khắc dạ
Quây quần dâng lễ tổ tông đường
Bên Tiên bên Phật bên thần thánh
Nghi ngút la đà thơm khói hương

III
Giây phút giao hòa năm cũ qua
Thương sao mẹ yếu với cha già
Rượu ngon cung kính
mừng xuân mới
Trường thọ an lành với mẹ cha

Giữa lúc quê hương đầy rối loạn
Cuộc đời êm ấm cũng lần qua
Ai gây bao cảnh sầu ly biệt
Từng bước phong trần ôi cách xa

IV
Độ ấy xuân về ai ước mong
Mà xuân mang đến chuyện đau lòng
Chiến chinh tang tóc đời binh lửa
Cha mất con thơ, mẹ mất chồng

Rồi bốn phương trời thân lữ thứ
Xuân về xứ lạ mãi hoài trông
Bước chân phiêu lãng dù xa mãi
Lòng vẫn thương nhà,yêu núi sông.

V

Lâu lắm không về thăm cố hương
Từ ngày dun rủi bước phong sương
Quê hương ơi hỡi chừ xa quá
Ước vọng nào đây giữa dặm trường
Năm mới lại về trên đất khách
Đầu xuân xứ lạ nỗi sầu vương
Xuân nay, xuân nữa rồi xuân nữa
Biết có xuân nào nơi cố hương.

Ông Văn Quyền

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,970,283
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Trong chuyến viếng thăm tiểu bang Utah, tôi được gia đình con tôi đưa đi thăm hầu hết các thắng cảnh nơi đây. Thủ phủ của tiểu bang là Salt Lake City. Cái hồ nước mặn rộng mênh mông nằm trên vùng đất có cao độ hàng ngàn bộ cách mặt biển.Một kỳ công của Thượng Đế đã ưu đãi cho vùng đất cao nguyên này. Utah còn là Thánh địa
Chiều qua, em điện thọai hỏi chị ngày Father s Day năm nay gia đình chị dự định đi nghỉ ở đâu. Chị chưa kịp trả lời em thì đường dây bên kia có người gọi đến, chị xin lỗi tạm "hold" và khi nói chuyện lại với em thì máy đã cúp. Có lẽ em vội đi đâu, chờ lâu không được. Em có biết ai gọi chị hôm qua
Tôi có hai người bạn: Khang và Dũng. Tôi biết Khang vào một ngày mùa Hạ trong chương trình Chiều Vui Đại Học tại Sàigòn. Lúc đó Khang đang là sinh viên Luật khoa. Hiền hoà và ít nói, Khang thỉnh thoảng đến nhà tôi. Thường chúng tôi gặp nhau ở quán cóc. Cái thuở tuổi xanh còn nhiều ước vọng. Khang nói sau nầy nhất định
Vào dịp lễ giáng sinh, khoảng 5 giờ chiều trời đã tối, tôi và đứa cháu gái xếp hàng trong chợ bán thực phẩm chờ trả tiền. Chợ đông nghẹt, hai bà cháu tôi đứng cuối nên hơn nửa tiếng mới thanh toán xong. Cháu đẩy xe đi trước, tôi đi sau, bỗng có tiếng gọi: - Bác ơi, cho con hỏi một chút được không" Ngoảnh nhìn lại phía sau
Nước Mỹ nơi mang đến cho những người nhập cư một khái niệm "Tự Do" đầy nhân bản, cũng là nơi có quá nhiều thử thách trước nhu cầu "hội nhập", một yếu tố quyết định để xây dựng cuộc sống mới trên Xứ Cờ Hoa. Người Việt mình không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi đã nghe ai đó nói... Nước Mỹ tựa như một lò luyện, nó có thể nấu chảy
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Từ Little Saigon lâu nay vẫn có những chuyến xe bus đón khách đi "Tour Casino." Trước đây, xe đón tại khu chợ ABC và chợ Bến Thành, trên đường Bolsa. Nay thì hàng ngày ở ngã ba đường Bishop và Moran, thuộc thành phố Westminster. Xe này cũng rước các người đi Casino (đánh bạc) từ Los Angeles đa số là đồng bào người Việt
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Cali đi dễ khó về Trai đi có vợ, gái về có con Khi phổ biến hai câu thơ trên, chắc người ta chỉ có ý rằng (") Cali là đất tốt để dừng chân, sinh sống, lập nghiệp. Không nơi nào trên đất Mỹ có khí hậu dễ chịu như ở Cali, rất thích hợp cho người lớn tuổi. Hơn thế nữa, Cali còn có những khu thương mại được mệnh danh là Saigon Nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến