Hôm nay,  

Trung Tâm Nasa, Ngày Tưởng Niệm

10/02/200300:00:00(Xem: 117913)
Người viết: LÊ TẤN THÀNH
Bài tham dự số 3117-724-vb70208

Tác giả Tên Lê tấn Thành, BSEE, MSCS hiện làm việc tại Trung Tâm NASA, Houston. Công việc của ông hiện là Boeing HSI S/W Command & Telemetry Engineer. Trước đó, ông đã có 12 năm rưỡi làm FMC (Flight Management Computer) Design Engineer Boeing 747/757/767 tại Seattle, tiểu bang Washington. Bẩy năm qua, tại trụ sở Trung ương NASA ông làm Hardware - Software Integration cho International Space Station Program (ISSP). Ngày thứ Ba, mùng 4 tháng Hai năm 2003, nơi này đã tổ chức lễ tưởng niệm 7 phi hành gia tầu Columbia tử nạn, với sự tham dự của Tổng Thống G. Bush và đệ nhất phu nhân. Sau đây là những ghi nhận của ông Thành về “Trung Tâm NASA, Ngày Tưởng Niệm...”

Trung Ương Cục NASA hay còn đượïc gọi theo tên của vị cố tổng thống Mỹ là JSC (Johnson Space Center) nằm ỏ một vị trí về phía Nam cách thành phố Houston độ 20 dặm. Là khu vục ven biển đối diện NASA là hồ Clear Lake. Do đó khi nói đến NASA thì phải nói đến Clear Lake. Hai cái tên này gắn liền nhau tù năm 1958 khi NASA được thành lập tại Houston.
NASA có nhân viên rải rác khắp nơi trên thế giới và nước Mỹ. Như tại tiểu bang Florida là nơi phóng phi thuyền Con Thoi Không Gian vào quỹ đạo lên Trạm Không Gian Quốc Tế thì đuọc gọi là Kennedy Space Center (KSC). California thì thuờùng là nơi phi thuyền con thoi dáp xuống mặt đất.
NASA được kiến trúc trên một khu đất khá rộng có hình dáng của một hình vuông không đều. Mỗi cạnh dài trên 5 cây số. Dĩ nhiên có rào chung quanh cẩn mật và 24/24 có nhân viên an ninh tại các cổng ra vào. Trước cổng là chiếc phi thuyền nguyên thủy Saturn trên trăm thước tây được trưng bày cho du khách viếng thăm để chụp hình lưu niệm hoặc tìm hiểu cùng học hỏi về phi thuyền! Bên trong khuôn viên NASA có nhiều toà nhà cao thấp nhiều tầng khác nhau.
Trong các toà nhà ấy là các phòng thí nghiệm và các phòng ốc cho nhân viện làm việc! Tại toà nhà số 30 còn đượïc gọi là MCC viết tắt cho chũ Mission Control Center là trung tâm kiểm soát và hổ tuóng các phi hành gia 24/24 khi ra vào qũi dạo v.v.v. Còn rất nhiều toà nhà khác cho nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Điều đặc biệt tai trung ương cục này dù có nhiều toà nhà làm việc nhưng đất đai cũng còn dư và cây cối đuọc trồng chung quanh khá xinh đẹp và là bóng mát cho buổi trưa hè. Vì có nhiều cây cối nên các loại cầm thú như nai, mèo đôi khi có cả bò (nhưng giới hạn vì chúng rất hoang và sinh sản nhanh) được sống trong thiên nhiên. Chính giũa trung tâm có nhiều hồ nhân tạo kiến trúc như một công viên. Nhân viên dùng nơi này để tản bộ hay dùng làm nơi nghĩ trưa, dùng cơm trưa v.v.v. Dĩ nhiên chim chóc và vịt nước luôn luôn lọi dụng các hồ nước để sinh sản và tắm nước. Khung cảnh thiên nhiên thật là tứ vị khi thấy đàn vịt con theo mẹ bơi lội dưới ao.
Hôm nay là ngày thứ Ba, mùng 4 tháng Hai năm 2003. Khung cảnh NASA hoàn toàn thay đổi so với các ngày thường! Từ lúc 9 giờ sáng, trước mặt hồ tại trung tâm NASA cũng vẫn các bầy vịt con theo mẹ nhởn nhơ nhú mọi khi. Điều thay đổi hơn mọi hôm là hôm nay, trên bờ hồ có một khán đài to rộng có nhiều hàng ghế ngồi.
Hệ thống âm thanh tân kỳ. Khung cảnh khác ngày thường vì nào là phóng viên truyền hình, nhiếp ảnh gia, báo chí, ký giả đầy trong sân .


Không cần chú ý, ai ai cũng thấy đầy rẫy nào là cảnh sát, an ninh và FBI lố nhố với y phục đa số màu đen. FBI trong đồ Vest và an ninh trong các sắc phục khác. Trên duói 500 ngưiời. Họ sẽ làm gì đây mà có vẻ nghiêm túc và đông đảo nhú vậy. Họ đã đến đây và kiểm soát tất cả các toà nhà chung quanh từ hôm Chủ Nhật. Họ kiểm soát từng phòng, từng bụi cây, ngọn cỏ ngay cả rà mìn v.v.v. mỗi tấc đất chung quanh 1 cây số vuông bên trong trung ương cục NASA. Còn nũa, trên không trung, trục thăng cuả cảnh sát bay vần vũ mấy ngày nay từ lúc bắt đầu cuộc kiểm soát, và hiện trên xa xa chín tầng mây lại có các phản lực cơ F16 bay lượn và phun tỏa ra các vần mây tră'ng ...
Trước khi vào cổng NASA các đường phố đầy cảnh sát chận các ngõ ngách. Nhân viên NASA (chỉ có nhân viên NASA mà thôi mới được vào bên trong) khi lái xe vào cổng hằng ngày đã phải trình thẻ cá nhân cho an ninh nhưng hôm nay còn phải trình thêm cho FBI ngay tại cổng ra vào và hãy còn cách hồ nuoc những 2 cây số!
Sau khi vào bên trong, dọc bên đường từng đoàn song mã trên yên chở cảnh sát viên đi tuần hành. Sau khi đậu xe, nhân viên phải đi bộ ít nhất 1 cây số để đến nơi làm việc.
Từ 9 giờ sáng, từng đợt nhân viên tiến vào cổng. Nhưng ngay cả nhân viên cũng không được tự do như các bầy vịt kia! Tại cổng ít nhất 50-60 cảnh sát, và FBI kiểm soát từng cá nhân một, từ xâu chìa khóa cho đến các điện thoại di động. Nhân viên phải qua các cổng "báo kim loại" để ngăn ngừa vũ khí như súng ống hay dao mang vào bên trong. Trên nóc của các toà nhà đã được khoá kín cổng không ai ra vào dù là nhân viên làm trong các toà nhà đó, bao nhiên là cảnh sát đặc biệt với các ống nhòm và vũ trang vô cùng oai vệ va ønghiêm chỉnh!
Cử chỉ họ báo cho mọi người biết là bất cứ hành động nào gây xáo trộn sẽ có biện pháp ngay tuc khắc có khi còn nguy đến tính mạng là khác, dù là nhân viên NASA cũng mặc!
Bên trong sau 10:30' sáng đã đầy ngập nhân viên đứng đón chờ chung quanh hồ rải ra khắp nơi. Tổng số trên 10 ngàn người! Họ ăn mặc khá chỉnh tề, cùng hướng về khán đài và giữ gìn tư cách cũng như trật tự rất đáng ngưỡng mộ!
11:45' có nhiều người nhìn rất quan trọng đến từ trong các chiếc xe màu đen dài và được các nhân viên FBI dẫn đường để tiến về khán đàị FBI theo tư thế "tam tam chế" cứ 3 người đứng đâu lưng nhau nhìn đăm đăm vào đám nhân viên trong tư thế phòng bị nghiêm ngặt.
11:50' thì lại một đoàn người già trẻ, đàn ông, đàn bà khác chủng tộc nhưng đa số là da trắng độ 50 người được hướng dẫn đi vào sân . Họ cũng tiến về dẫy ghế trên khán đài.
Tất cả mọi người có mặt tại đây hôm nay đều biết là họ đang chó đợi ai và đến đây để làm gì! Nên ai ai cũng cùng hướng về con đường mà những người của hai phái đoàn trước dến. Và chờ đợi.
Còn 2 phút nũa là đúng 12 giờ. Thình lình mọi người cùng nhìn về hướng bên kia đường hơi chéo góc gần 90 độ so voi lối vào của hai phái đoàn đến trước. Họ
ngạc nhiên thấy 1 cặp vợ chồng tay trong tay cùng bước thong thả đi ra từ một toà nhà Theo họ chỉ vỏn vẹn có một người trong quân phục. Tràng pháo tay rộn rã chào mừng vị Tổng Thống cùng Đệ Nhất Phu Nhân của Hoa Kỳ Goerge W. Bush. Hôm nay họ đến đây để chủ tọa buổi lễ "Tưởng Niệm" bảy vị phi hành gia của chiếc phi thuyền con thoi Columbia STS-107 vừa bị nổ tung thành mảnh vụn trên không trung cách mặt đất 200 ngàn bộ, khoảng 70 chục ngàn thước hay 70 cây số.
Đoàn người đến lúc 11:45' là các viên chức chính phủ và đoàn người đến lúc 11:50' là thân nhân của các nạn nhân. Buổi lễvô cùng long trọng và trang nghiêm .. Nào nhạc lễ, cầu nguyện, lời tưởng nhớ v.v...
Tôi đứng cách đó khoảng 50 thước lòng vừa buồn cho cuộc đời "Hợp Tan và Tan Hợp" một cách "Vô Thường". Rồi thoảng trong tôi có một ý nghĩ lạ lùng! Nếu tôi đuọc CHẾT một cách vinh dự như họ để phục vụ cho nhân loại thì tôi sẵn sàng chết bất cứ lúc nào không hề luyến tiếc!

Lê Tấn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,215,446
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến