Hôm nay,  

Valentine: Tản Mạn Tình Già

15/02/200300:00:00(Xem: 163834)
Người viết: HÀ KIM
Bài tham dự số 3121-728-vb40212

Tác giả Hà Kim đã được trao tặng Giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2002. Bà sinh năm 1950, cựu giáo chức, theo chồng định cư ở Mỹ theo diện HO năm 1995, hiện cư ngụ tại thành phố San Jose, Bắc Calif. Thư và bài mới nhất của bà cho Việt Báo ghi “Mùa Valentine, mọi người đều nhắc nhở, viết về tình yêu của tuổi trẻ. Tình già đáng trân quí, thường bị lãng quên. Vì vậy, Hà Kim xin gởi về bài viết mới
nhất, kể về tình già ở Mỹ. Xin gởi lời chúc sức khoẻ
và hạnh phúc đến tất cả các đời tình già. Tặng ông xã-kỷ niệm 30 năm chung thân .

-Sống ở Mỹ, các chú đừng dại dột ly dị vợ, nhất là ở tuổI xế chiều như bọn mình nghe chưa!
Giọng anh Tư nửa say, nửa tỉnh nhắc nhở đàn em.
-Không còn vợ thì không ai nâng khăn, móc túi mình, có sao đâu anh Tư"
Chú Sáu lên tiếng sảng khoái hạ bệ các bà.
-Vợ bỏ, bỏ vợ thì mình về Việt Nam làm lại cuộc đời, có liền tay một cô vợ trẻ đẹp, các anh ơi...
Tiếng chú Út hân hoan vang lên.
Anh Tư đặt nhẹ ly rượu lên bàn, đảo mắt quan sát:
-Hừ, không biết c ác chú có lường sức mình, đạn dược còn lại bao nhiêu mà đòi làm lại cuộc đời" Hay là chỉ làm cây cầu vững cho các cô trẻ bắt đường qua đây"
Ngồi ở góc bàn, ông Tám chỉ nhâm nhi... nước ngọt. Vì cao huyết áp, ông đã bỏ rượu từ hai năm nay. Ông chậm rãi lên tiếng:
-Anh Tư khuyên đúng đấy! Vợ bỏ còn khổ hơn tù Cộng Sản nữa, mấy anh ạ!
Cả bọn nhao nhao lên, phản đối 'sao ông lại so sánh lạ lùng như vậy. Ông Tám trầm tỉnh, giải thích:
-Minh...đạn dược không còn bao nhiêu để làm lại cuộc đờI, phải không" Ngày xưa, ở tù mình còn đi 'lao động là vinh quang', còn thấy được ánh mặt trời. Ở Mỹ, vợ bỏ có phải mình chung thân trong 4 bức tường, làm kiếp share phòng, ăn cơm to go, khốn khổ vô cùng, đúng không"
Ông Tám lý sự, ngẫm ra cũng phải. Tàn tiệc, mọi người ra về vui vẻ. Các ông đành..ngậm đắng nuốt cay ôm mối tình già đến thiên thu.
Quen tánh nhu mì của các bà vợ Nhật, có khách đến nhà, vợ chồng giận hờn gì cũng phải lịch sự- bà Tám niềm nở tiễn đưa khách. Nghe các ông nói hành nói tỏi mấy bà, nay vắng khách, bà không quên tiếng chì, tiếng chiết:
-Phải đó ông Tám, dại gì bỏ vợ. Còn vợ để có người hầu hạ, cơm nước, nhà cửa tươm tất, cuối tuần tiệc tùng, nhậu nhẹt.
Ông đang đẩy cái máy hút bụi, cười khà khà:
-Thôi mà bà nó ơi, đừng có giận dỗi. Tui cũng biết thân phận đàn ông ở Mỹ, còn thua con chó, con mèo nữa. Bà rửa chén thì tui lau bàn ghế, hút bụi nhà đây nè. Ở Việt nam thì nãy giờ tui nằm... nhịp chân coi tivi hay đọc báo rồi đó nghen bà!
Ông cũng không quên nịnh đầm vợ một câu:
-Lúc nào tui cũng thương bà như hồi còn tấm mẳn, hồi 30 năm về trước đãy bà Tám.
Ông nghiêng người nhìn bà. Dường như ông nhìn thấy trước mắt mình không phải là một mệnh phụ đẫy đà, mà là một thân hình thon thả trong vòng tay rắn chắc của ông ngày nào. Rồi chập chờn hiện về một thiếu phụ gầy nhom, đen đủi, không phấn son, thân cò lặn lội bờ sông, vác gạo nuôi chồng tù tội. Cũng tình nghĩa đó mà ông luôn nhường nhịn bà. Một câu nhịn chín câu lành cơ mà! Phần bà, hầu ông từng bữa cơm, pha từng ly café cũng vì cái tình, cái nghĩa từ thời son trẻ đến nay. Thương lắm, ông từ bỏ chức quyền, xin đổi về quê bà để cưới được bà. Ông ở tù mấy năm, trở về sơ xác. Bà thường rươm rướm nước mắt nhìn ông phụ vợ kiếm sống trên chiếc xe đạp cũ kỹ.
Nhờ ông bà luôn nhớ đến cái tình xa xưa, cái nghĩa dài lâu mà cửa nhà êm ấm.
Dọn dẹp xong, bà Tám đấm đấm lưng, than nhức mỏi, ông an ủi:
-Già rồi, còn trẻ gì nữa bà ơi! Bà đến sofa nằm đọc báo đi, chờ tui clean xong nhà, tui đấm bóp cho.
Làm việc mệt nhọc, được nằm xuống, đọc vài trang báo, bà cảm thấy khoẻ ngay. Bà cầm tờ báo, vô tình lật ngay mục vui cười, bà thích thú, đọc to:
-Có một lão tỉ phú già keo kiệt, mừng sinh nhật cô vợ trẻ đẹp bằng chiếc nhẫn kim cương 3 ly 2. Còn bảo cô vợ rằng viên hột xoàn sẽ to theo số tuổi của cô.
Bà cười hỉ hả, trêu ông:
-Này ông Tám, ông cứ chê tui già, nhìn như bà lão 60 tuổi. Vậy mừng sinh nhật tui năm nay, ông tặng tui chiếc nhẫn hột xoàn 6 ly nhé ông!
Ông nhăn nhó:
-Mấy ngàn bạc một viên nhỏ xíu, hổng biết có chi đẹp mà các bà ham quá vậy. Tui tặng bà cả cuộc đời tui là đủ rồi.
Bà chê bai ngay:
-Hột xoàn lấp lánh ngũ sắc thấy mà sang. Ông thiệt..trùm mền, tệ hơn lão tỉ phú keo kiệt nữa. Thảo nào con gái cứ cười ông món nào 99 cents Ba mới dám mua.


Ông Tám chịu thua để khỏi... thua tiền. Ông ì ạch mang ra tấm nệm, cắm điện, bấm nút đấm bóp cho bà. Bà còn trêu tiếp:
-Ủa, ông hết xí quách nên không đấm bóp bằng tay sao"
Còn nhớ khi xưa, bà vẫn cười lén khi thấy Ba bà, ông cụ đã 80 tuổi mà còn xoa bóp cho vợ dù tay ông đã yếu.
Bà bị phong thấp, thường nhức mỏi, ông tìm mua cái máy cầm tay. Chỉ một thời gian ngắn cầm nó, ông cảm thấy hao tổn sức mình quá. Ông dạo vòng tiệm Fry's Electronic tìm ra cái nệm mang về. Bà cứ việc lên nằm 1/2 tiếng, bên kia ông lim dim nghe nhạc. Thiệt là tiện lợi!
Còn nhớ hôm ông bị đột quỵ. Trên bàn ăn, thình lình ông ngã đùng ra bất tỉnh. Bà khóc lóc, kể lể 'ông ơi, đừng chết bỏ tui một mình'. Rồi chợt tỉnh, bà bấm 911, xe cứu thương ào đến chở ông vào bệnh viện. Bác sĩ, y tá lo cho ông từ A đến Z, chăm sóc nào là thuốc men đến ăn uống, giặt giũ quần áo. Bà không phải lo chi, chỉ ngồi gần bên để ông vui. Quả là tình già ở Mỹ được thể hiện rất dễ dàng.
Ba hôm sau, ông mạnh khỏe, được xuất viện. Nghe con kể lại cảnh Mẹ đóng film bộ Quỳnh Dao, ông cười ha hả, dọa bà:
-Bà hay cằn nhằn, ăn hiếp tui hoài. Tui mà đứt bóng thì bà... lẻ bạn đấy. Không có ai chung tình bằng tui đâu.
Bà vẫn không chịu thua:
-Ông giỏi giang gì, thời thế tạo người đàng hoàng thôi. Nhờ có cái đài số 8 ra rả mà ấm cúng cái nhà đãy! Đài mà tắt thì ông cũng lạnh lẽo lắm.
Dường như ở tuổi trẻ chỉ nghĩ tới tình yêu, xây dựng gia đình và lo tương lai con cái. Còn tuổi xế chiều đã bắt đầu suy nghĩ đến bệnh tật, nỗi cô đơn và cái chết gần kề. Vì vậy, thỉnh thoảng ông bà thường than thở, cùng bàn tính:
-Ông chặn đường... tương lai của tui. Có được bằng lái rồi mà ông không cho tui lái xe. Nhỡ ông có bề nào thì tui làm sao đi ra đường. Con cái đứa có vợ, đứa có chồng, ra riêng hết, có đứa nào ở chung lo lắng cho mình đâu.
-Hơi đâu mà lo xa bà ơi!. Mắt bà đã kém tay chân lại chậm chap, lái xe nguy hiểm lắm. Treo bắng lái ở nhà bếp để... lấy le chơi! Đi làm đã có chồng, có con đưa đón. Thiệt số sung sướng mà bà không muốn hưởng, ngồi không nghe nhạc, ngắm cảnh mà bà than hoài.
-Rồi có ngày ông lụm khụm run rẩy, ai lái đây"
-Ôi! Bà lại lo tầm phào nữa rồi. Chừng đó chắc bà khỏe hơn tui sao" Khó chi, ở Mỹ mà, vé xe bus cho người già có đây, tui cầm tay bà, hai đứa già đưa nhau lên bus đi chợ, đi chơi hổng được sao"
Ở Mỹ mà. Tình già thường được biểu hiện thật thoải mái tự nhiên nơi công cộng. Không ai chê trách mình là 'già dịch' khi ông đưa tay dìu bà bước xuống xe. Hay nơi bàn tiệc, bà không có gì e thẹn gắp vào chén ông miếng cá chiên giòn. Ông cũng thản nhiên rót vào ly bà chút rượu wine 'uống cho hồng đôi má đi bà.'
Trẻ trung hơn nữa, tình già cũng có thể hào hứng sánh bước đến trường. Nhớ những tối đi học ESL, ông bà ngồi bên nhau. Ông nhắc bà từng câu văn phạm, bà giúp ông thêm ý tưởng cho bài tiểu luận. Tan học, ông bà choàng tay nhau ra về, tình tứ không kém gi các cô cậu tuổi trẻ. Có lần thầy Frank hỏi: 'Hai trò kết hôn được bao nhiêu năm"' Bà hãnh diện khoe: 'Dạ, 25 năm'. Ông đùa vui: 'mà tình vẫn như xưa.' Thầy gật gù 'nhìn thấy biết, đáng quí trọng, 2 trò có biết tỉ lệ ly dị ở Mỹ rất cao không"
Bà lẩm cẩm hỏi ông:
-Đồ cổ bao giờ cũng là món đồ đáng quí. Tình già càng đáng trân quí hơn.
Tuổi già có thay đổi tính nết, dù có khắc khẩu, hương lửa dù có yếu dần, dài lâu tình nghĩa, càng phải sâu đậm, cớ sao bỏ nhau cho tổn thương cả hai" Cũng như vui nhộn hơn khi nhìn những cặp tình già âu yếm, dìu nhau trên sàn nhảy, bà bàn chuyện tương lai cùng ông:
-Nghỉ hưu, mắt mình đã mờ, chữ nghĩa mau quên, không thể tiếp tục đi học nữa, chừng đó, 2 đứa mình vào sinh hoạt ở hội cao niên và tập... nhẩy đầm cho vui cuộc đời, ông chịu không"
Lần này, ông nhăn nhó, chì chiết:
-Vô hội, ngườI già... mất nết đó hả"
Bà phản đối liền:
-Ở Mỹ mấy năm rồi, sao ông còn lạc hậu quá! Dancing cũng giống như exercise cho giãn gân cốt. Ông không thấy các cụ ông, cụ bà 60-70 tuổi còn tìm bạn bốn phương cho đời bớt cô đơn đó sao"
Rồi bà ngậm ngùi, tiếp:
-Nghĩ cũng đúng, người già ở Mỹ cô đơn, tội nghiệp quá! Khi hai đứa còn thì còn chung tình. Khi tui... đi trước, tui cho phép ông làm lại cuộc đời đấy. Tui lẻ bóng thì có ngày... 'lạy ông cho tui đi...lấy chồng', ở Mỹ mà! OK nhé ông Tám!
Nghe bà phát biểu, ông muốn ngã ra bất tỉnh:
-Ôi! Bà tiến bộ quá, bà Tám ơi! Thiệt tui đã...lầm đưa bà sang đây.
Riêng bà, vui sướng ngợi ca 'Hoan hô tình già ở Mỹ.'
Mùa Valentine 2003
HÀ KIM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,024,478
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến