Hôm nay,  

Tâm Sự Viết Về Nước Mỹ

13/03/200300:00:00(Xem: 129734)
Người viết: LƯƠNG TỐNG
Bài tham dự số 3148-755-vb60314
Vị tác giả cao niên tiếp theo cụ Bùi là cụ Lương, vui vẻ tâm sự như sau:
“Tại hạ xin thưa thật là đã trên 8 bó và sống tại xứ Mỹ vừa tròn 10 năm. Với bài này, tại hạ không phải nuôi hy vọng được dự thi, vì không biết có đủ tiêu chuẩn để được đăng vào mục “Giải thưởng Viết về nước Mỹ” hay không. Tại hạ thường đọc loại bài này với nhiều trường hợp được kể ra, nhưng tự thấy mình không quen viết dài dòng về văn xuôi, chỉ có nặn được một bài thơ mà thôi.
Từ ngày tới ở xứ tạm dung này, tại hạ thường thấy nhiều vị cao niên tự mình lái xe chạy nhong nhong khắp nẻo đường và bật tiếng Anh om sòm. Nhưng chắc rằng có một thiểu số quý vị cao niên khác đã và đang gặp cảnh ngộ được gói ghém trong bài thơ sau đây:
NIỀM TÂM SỰ
Lìa bỏ quê hương túc tuổi già
Xứ người sống tạm tháng ngày qua
Khó khăn trước hết là ngôn ngữ
Phong tục hoàn toàn khác với ta
Đi lại hàng ngày thật khó khăn
Giấy tờ đủ thứ quá lăng nhăng
Nhờ người bảo lãnh nên đời sống
Cũng tạm an thân, đỡ nhọc nhằn

Suốt ngày ngồi ngắm xe qua lại
Không một người quen để chuyện trò
Hàng xóm, toàn là người Mỹ trắng
Cửa nhà khép kín, thật buồn so
Rồi cũng ghi tên học ếch-eo (ESL)
Mỗi đêm hai tiếng thật buồn teo
Thân già, còn phải lo đi học
Cảm thấy đời sao quá chán phèo
Văn ôn, võ luyện thật không sai
Mình học để rồi nói với ai
Ai mướn người già, hòng kiếm dốp
Oeo-phe cũng tạm sống qua ngày
Nhưng lòng vẫn tưởng nhớ quê hương
Nơi đó, người người đều mến thương
Giờ phải bỏ đi tìm xứ lạ
Để không còn thấy cảnh thê lương
Sống tạm quê người lắm trớ trêu
Nhân tình nếu có chẳng bao nhiêu
Phải chăng cảnh ngộ xui như thế
Nên nghĩa đồng bào cũng mất tiêu
Ở đây, có mắt cũng như mù
Nào có khác gì một đứa ngu
Văn kiện nhận rồi, không đọc nổi
Ngó vô nào khác đám mây mù
Có tai mà điếc cũng như không
Ai nói nấy nghe, thật tủi lòng
Chân cẳng đủ đầy nhưng chẳng khác
Như người què quặt, có buồn không
Thảm họa gây nên cảnh khốn cùng
Nhiều người hứng chịu nỗi lao lung
Bao giờ mới có ngày quang đãng
Đất nước vượt qua cơn hãi hùng.
Lương Tống

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 859,016,743
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết thứ ba của ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông vượt biển tháng 12 năm 1983, đến Mỹ tháng 1 1985, hiện là một kỹ sư làm việc tại San Jose. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên kể về bà mẹ Việt du lịch Mỹ thăm con, được phổ biến vào dịp Mothers Day 2013, hiện đã có hơn 541,000 lượt người đọc. Sau đây là bài viết thứ năm của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Bài viết mới của Võ Phú năm 2018 là chuyện vui từ lớp dạy tiếng Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Tại Việt Nam. bà là cô giáo dạy bậc tiểu học, sau khi tốt nghiệp trường Quốc gia sư phạm Sàigòn. Dạy ở Việt nam 22 năm. Qua Mỹ diện con bảo lãnh, năm 1992. Đi may hãng Mỹ hơn 10 năm thì hưu trí, ở nhà dạy cháu học chữ Việt, và dạy chữ Việt ở trường Lạc-Việt ở Louiville, KY. Bà đã xuất bản ba quyển sách:
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến