Hôm nay,  

Tâm Sự Viết Về Nước Mỹ

13/03/200300:00:00(Xem: 130417)
Người viết: LƯƠNG TỐNG
Bài tham dự số 3148-755-vb60314
Vị tác giả cao niên tiếp theo cụ Bùi là cụ Lương, vui vẻ tâm sự như sau:
“Tại hạ xin thưa thật là đã trên 8 bó và sống tại xứ Mỹ vừa tròn 10 năm. Với bài này, tại hạ không phải nuôi hy vọng được dự thi, vì không biết có đủ tiêu chuẩn để được đăng vào mục “Giải thưởng Viết về nước Mỹ” hay không. Tại hạ thường đọc loại bài này với nhiều trường hợp được kể ra, nhưng tự thấy mình không quen viết dài dòng về văn xuôi, chỉ có nặn được một bài thơ mà thôi.
Từ ngày tới ở xứ tạm dung này, tại hạ thường thấy nhiều vị cao niên tự mình lái xe chạy nhong nhong khắp nẻo đường và bật tiếng Anh om sòm. Nhưng chắc rằng có một thiểu số quý vị cao niên khác đã và đang gặp cảnh ngộ được gói ghém trong bài thơ sau đây:
NIỀM TÂM SỰ
Lìa bỏ quê hương túc tuổi già
Xứ người sống tạm tháng ngày qua
Khó khăn trước hết là ngôn ngữ
Phong tục hoàn toàn khác với ta
Đi lại hàng ngày thật khó khăn
Giấy tờ đủ thứ quá lăng nhăng
Nhờ người bảo lãnh nên đời sống
Cũng tạm an thân, đỡ nhọc nhằn

Suốt ngày ngồi ngắm xe qua lại
Không một người quen để chuyện trò
Hàng xóm, toàn là người Mỹ trắng
Cửa nhà khép kín, thật buồn so
Rồi cũng ghi tên học ếch-eo (ESL)
Mỗi đêm hai tiếng thật buồn teo
Thân già, còn phải lo đi học
Cảm thấy đời sao quá chán phèo
Văn ôn, võ luyện thật không sai
Mình học để rồi nói với ai
Ai mướn người già, hòng kiếm dốp
Oeo-phe cũng tạm sống qua ngày
Nhưng lòng vẫn tưởng nhớ quê hương
Nơi đó, người người đều mến thương
Giờ phải bỏ đi tìm xứ lạ
Để không còn thấy cảnh thê lương
Sống tạm quê người lắm trớ trêu
Nhân tình nếu có chẳng bao nhiêu
Phải chăng cảnh ngộ xui như thế
Nên nghĩa đồng bào cũng mất tiêu
Ở đây, có mắt cũng như mù
Nào có khác gì một đứa ngu
Văn kiện nhận rồi, không đọc nổi
Ngó vô nào khác đám mây mù
Có tai mà điếc cũng như không
Ai nói nấy nghe, thật tủi lòng
Chân cẳng đủ đầy nhưng chẳng khác
Như người què quặt, có buồn không
Thảm họa gây nên cảnh khốn cùng
Nhiều người hứng chịu nỗi lao lung
Bao giờ mới có ngày quang đãng
Đất nước vượt qua cơn hãi hùng.
Lương Tống

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,497,054
Mỗi lần có dịp tới một chỗ nào đó, hai ba từng lầu, có cầu thang lên xuống, mình thủng thỉnh để ý tới những người tới lui lên xuống, nhất là những đôi nam nữ, hay vợ chồng. Để chi vậy nè "
Chiều thứ Sáu, tôi đang ngồi trước cái computer để trên bàn giấy, chăm chú vẽ cho xong cái hoạ đồ thì Mike, tên xếp trực tiếp, xuất hiện trước cửa văn phòng: -Eh Steven, mày sửa soạn đi
Đếm đến hôm nay là đúng 20 năm tôi đặt chân đến Mỹ. Có cô bạn thân lần nào gặp tôi cũng nghe than "Hồi mới qua đây em khổ dễ sợ rứa đó!" Tôi la: "Mi nói chi lạ … hồi nớ mới qua
Một buổi sáng chớm thu, trời se lạnh, đã quá 7.00 giờ rồi mà trời còn tối, ông Bình tỉnh giấc dậy, với chiếc đèn pin đầu giường ngủ dọi lên đồng hồ trên tường. Quả thật đã 7.15 giờ, con gái ông
Con gái có hai cái kị: Xấu và học cao. Đàn ông thường không thích lấy vợ giỏi hơn mình. Còn các cô có học một tí thì thường tự cao, không thể lấy anh dân cày. Hóa ra cao thì không với tới, mà thấp thì chẵng dám trèo cao
Chiều nay, sau khi nói chuyện với con, buông phôn xuống, mẹ đã lặng người, ngồi trên sô pha cả tiếng đồng hồ không buồn nhúc nhích. Dù bố liên tiếp hỏi này hỏi nọ nhưng mẹ chẳng để ý vào câu chuyện để trả lời. 
Phía sau nhà của bé Kenny là một khu vườn xinh xắn. Nơi đó ông nội của em trồng khá nhiều cây ăn trái như cây apricot, peach, apple nhưng đặc biệt nhất là cây táo tàu ở góc vườn. Ông nói đất ở đó tốt, nắng ban trưa đã được cây
Dù chiều nay, hai mẹ con mình đã nói chuyện thật nhiều qua phôn, nhưng mẹ vẫn muốn nói thật nhiều thêm nữa.  Nếu mỗi buổi tối con không phải học bài và mẹ cũng không có những công việc cần thiết phải làm thì chắc mẹ cứ ôm ghì 
Hơn 30 năm sống trong xã hội mới, cộng đồng Việt Nam đã hội nhập và khá thành công trên nhiều lãnh vực, nhưng có những việc vẫn không khá hơn.  Thí dụ như xả rác và ồn ào nơi công cộng
Nhiều người trong chúng ta khi mới đến Hoa Kỳ không phân biệt được người Mỹ trắng và người Mễ, thấy họ khác chúng ta và nhất là thấy không phải là ông Mỹ đen thì trong thâm tâm rất lấy làm kính trọng. Dăm ba tháng, một vài năm sau thì tình hình đổi khác. Tự nhiên ta thấy họ lùn, mập, da không được trắng, đi xe xấu, ở nhà tồi
Nhạc sĩ Cung Tiến