Hôm nay,  

Chợ Trời Ở Mỹ

05/04/200300:00:00(Xem: 145565)
Người viết: Bùi Ngọc Quang
Bài tham dự số 3162-769-vb30401

Người viết sinh năm 1958, từ năm 1978- 1982: giáo viên cấp II Trường Quốc Việt, Quận 6, dạy môn Họa. Năm 1988, định cư tại San Jose, Bắc California, Tốt nghiệp AA & AS từ trường Đại học Cộng Đồng Mission Valley College, CA. Công việc đang làm: Technician cho hãng Nectex Microware RF Hitec Inc. ở Santa Clara, CA.
Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ, tác giả Bùi Ngọc Quang cho thấy ông có sức viết mạnh mẽ khác thường: một hơi, gửi luôn... 11 bài. Sau đây là bài thứ bai và thứ bẩy.
*

Hồi ở Việt Nam, tôi hoàn toàn không bao giờ biết được rằng ở bên Mỹ cũng có cái chợ Trời như cái chợ khu dân sinh ở Sài gòn. Qua đây rồi, một thời gian sau, tôi cũng thử đi chợ Trời chơi cho biết với thiên hạ.
Đầu tiên, thì giá ticket cho một chiếc xe khi chạy vào cổng được tính một đô, xe Van dài thòng, hay xe sport 2 cửa nhỏ gọn cũng vậy. Một giá cố định: 1 đô cho 1 xe. Cứ thế, ào ào, hết xe nọ đến xe kia nối đuôi nhau chầm chậm, rề rề tiến vào cổng mua vé, trả tiền, rồi được tự do chạy tà tà tìm parking ngay hàng thẳng lối để đậu. Xe vào sau, đậu kế xe vào trước. Làm thành một bãi xe đủ màu, đủ cở, đủ loại, nhịp nhàng, nhộn nhịp,… rần rần mở cửa xe người nhảy ra, kẻ lock cửa… xong xuôi đâu vào đấy, khoan thai, nhàn cư đi mua sắm…
Lúc đầu là vậy, nhưng sau người chủ của cái bãi chợ Trời ấy cảm thấy lỗ, lỗ vì sao, vì có nhiều chiếc xe Van 8 chỗ ngồi, vậy mà mấy "cha nội người Mễ" nhét luôn vào đó chẵn chục, ngồi sát rạt như cá mòi trong hộp chưa khui. Vẫn một đồng khi xe chạy ngang qua cổng. Phải chi họ ngồi êm, làm mặt lạnh lùng như sao băng thì chắc cũng không có chuyện gì… đằng này họ say "Hi" với mấy em bán vé, ra điều vui sướng lắm lắm. Dĩ nhiên, mấy nàng "mắt xanh mũi lõ" yêu kiều nhà ta, cũng đâu thua gì. Thọt lên xếp. Xếp thọt lên chủ. Chủ ta bèn hạ bút ký sắc lệnh mới toanh, ban hành lại giá biểu là một dollar cho một đầu người. Chỉ trừ trẻ em dưới 12 tuổi là được nữa giá discount. Thế là, dân Mễ "vua" vượt biên lậu sang biên giới Hoa kỳ phen này ngậm đắng nuốt cay.
Cái lai lịch về giá biểu một đồng cho một người, tôi đã hầu chuyện cùng các bạn, còn phần bên trong chợ bày bán những gì… thì tôi xin thưa tiếp với bạn sau đây: "Nó tùm lum, nó không theo thứ tự hàng hóa được bày bán ở cửa hàng siêu thị đâu. Và cũng chẳng có sạp gì hết. Một miếng "bông sô" trải xuống đất. Rãi đầy tất cả mọi thứ đồ dư dùng trong nhà, đem ra đây ngã giá. Và giá thì thật là rẻ bèo. One buck, two bucks, hoặc 50 cent… nghe mà sướng cái lổ tai, cho hả lòng ham muốn…
Cũng nên biết thêm, ngươì vào để đi mua là một đồng khi qua cổng; còn kẻ vào để bán được tính 15 đô cho một xe. Bạn chở cái gì trong xe, không ai cần hỏi, cần biết. Miễn bạn đưa đủ 15 đô chẳn là O.K.
Có lần tôi thấy một chiếc xe đạp đua, ghi đông cuộc, 2 dĩa, 5 líp, vỏ michelin, căm niền bằng nhôm, cả khung sườn cũng vậy, nhẹ bâng. Hỏi "how much"" Một tiếng gọn lơ: "Ten bucks" Trời ơi! "ten bucks" chỉ có 10 đồng thôi. Sao mà rẻ ơi là rẻ. Hồi còn ở quê nhà, tôi nhớ năm 1978, hồi tôi đi dạy học ở trường cấp II phổ thông Quốc Việt, quận 6. Tôi cũng chạy một chiếc xe đạp cuộc, nhưng toàn là đồ "local" không, chạy nặng như là đang cỡi trâu ngoài đồng. Mà muốn ráp một chiếc xe đạp "xịn" vào thời buổi " gạo châu củi quế" đó đâu phải là dễ. Chín tháng lương hoặc một năm lương chẳn: nếu chịu hà tiện để dành, nhịn đói không ăn. Bây giờ, ở đây, " ten bucks" trời ơi nghe sao mà sướng. Tôi định mua ngay không cần trả giá, nhưng tôi nghĩ khi đem về nhà, chắc con vợ tôi nó sẽ hỏi: "Are you crazy" Anh có điên không" Mua nó đem về nhà thờ hả"". Ôi ! Nghĩ mà bực mình ! Vợ tôi đâu biết khi tôi nhìn thấy chiếc xe đạp này dựng ở nhà, là tôi thấy được tôi ở trong đó, thấy được tôi của những ngày ăn "gạo độn với bo bo", uống "cà phê làm bằng bắp rang khét", thấy đươc một khoảng đời cơ cực đã trôi qua.
Mà thôi, đang đi một vòng để xem dân cho biết sự tình, mà đem kỷ niệm buồn ra đây kể thì thiệt là lảng ồm… Tôi bèn đi tiếp, để hầu còn thưa chuyện với bạn thêm:
Thượng vàng hạ cám, đồ thập cẩm, tạp bín lù… nồi niêu, song chảo, microwave, bình pha cà phê, bàn ghế, tủ, giường, quần jean đủ size lớn nhỏ, áo thun, áo sơ mi, dao, kéo, kềm, spraygun, súng bắn hơi, lò nướng than, gà, vịt, dê, chó, mèo, bồ câu, chim, tên bắn, kiếm, tượng bán thân, tranh ảnh, sách báo, trái cây, rau quả, vân vân và vân vân. Thật không ngờ cái gì cũng có, giá rất hạ, nhiều cái thấy không cần, nhưng lại quá rẻ, ham mua tôi bê về cho nhiều thứ, lỉnh kỉnh chất đầy một góc ở nhà xe. Dĩ nhiên, lại một phen bị bà xã càm ràm, nhưng không những chỉ bị bà xã ở nhà càm ràm thôi, mà còn bị hàng xóm complain, rồi đưa tới chuyện bị police gỏ cửa cho giấy warning chỉ vì một cặp gà tre nhỏ, gáy inh ỏi vào mỗi buổi sáng sớm tinh mơ hằng ngày. Chuyện đó, làm cho tôi chừa cái tật ham nuôi gà ở Mỹ. Sau này, nghe nói ở Sacramento, có mấy người Lào hay Miên hoặc Phi luật Tân gì đó, nuôi gà nòi đá độ ăn tiền bị cảnh sát bắt cho tù… làm tôi phát hoảng ï luôn. Thì ra "nhập gia là phải tùy tục", chuyện đá gà ở Việt Nam là chuyện bình thường, hoặc nuôi gà tre để làm kiểng, nuôi cho đẹp sân, đẹp vườn; dẫu sáng nó có gáy ò ó o là chuyện đương nhiên. Láng giềng, hàng xóm còn "welcome" vì biết đã là một ngày mới, trời hừng sáng rồi. Đâu có như ở đây.


Còn một điều cũng thú vị không kém, khi tôi đi chợ trời thỉnh thoảng thấy bày bán những chiếc đồng hồ xưa loại lên giây, hoặc tự động, nói là xưa nhưng vì người chủ giử kỹ hoặc ít khi dùng tới, nên trông nó vẫn còn mới, và đẹp như lúc mấy chục năm về trước nó được bày bán trong tủ kính của những cửa hàng danh tiếng hạng sang mắc tiền. Bây giờ, có lẽ chủ nhân thấy không cần, hoặc chủ nhân là người con (thế hệ sau) không biết giá trị của món đồ, để hoài chật tủ, lôi ra đem bán cho rãnh nợ đời. Đươc vào những dịp đó, người con không biết giá, nói "ten bucks" là tôi mua ngay. Vỏ vàng 14k, mặt origin, hiệu Omega mà "ten bucks" thì còn gì bằng. Đúng là phước ba đời mới với được của quí. Tôi hớn ha hớn hở như kẻ đi "đào kinh thủy lợi" Lê minh Xuân ở vùng Bà Hom, Bình Chánh đào được cục vàng. Ôi ! Nước Mỹ với chợ trời, chỉ one buck, two bucks là có được cả một gia tài…
Nhưng, bạn đừng cho rằng lúc nào nó cũng là cả một gia tài đâu nhá ! Có lần, tôi mua một cái microwave cũng quá rẻ, "five bucks" nhưng nếu so với một cái mới nguyên trong tiệm là 50 đô. Không biết nó có hư hay không. Tôi muốn chắc ăn, tôi bảo người bán phải warranty-Chủ nhân liền: "O.K., it doesn't work, I give money back for you. Big deal." Đúng là big deal. Tội gì không mua. Nhưng rồi khi về nhà thử, thì hởi ôi ! No work. Mà cũng chẳng money back được. Vì khi quay lại thì người bán đã dọn đồ "go home" lúc nào rồi. Chẳng biết địa chỉ, cũng chẳng có số phone. Return hay exchange cho ai đây "
Nên tôi khuyên các bạn có đi chợ trời thì nên đi chơi thôi. Đừng như tôi, bị bà xả cằn nhằn: "Đó! ông thấy chưa, đồ của nó hư nó muốn đi bỏ, sẵn vào chợ trời, nó nhờ ông đổ rác dùm, mà nó còn được ông cho thêm "five bucks" nữa. Sướng chưa"!"
Thôi, từ đây "Flea Market" ở nước Mỹ, tôi xin chừa…

CREDIT CARD,
XIN GIÃ TỪ MI

Hồi ở Việt Nam, sống với "đỉnh cao trí tuệ", anh (chị) nào có chiếc xe đạp "xịn" thì giá trị ghê lắm bởi lẽ nhảy lên nó, phóng đi, chạy băng băng…; còn ngược lại, không tiền mua rẻ, vướng phải chiếc xe đạp "Hữu Nghị" hay "Thống Nhất", thì trán đầm đìa mồi hôi, cộng thêm cái nắng nhiệt đới, thì đàng sau chiếc áo sơ mi (hay áo thun), tấm lưng nhớp nháp như đang tham dự một trận đấu bóng tròn… Không những đạp thấy nó vừa nặng nề vừa kêu lọc cọc mà còn hằng ngày hoặc giỏi lắm là hằng tuần đều đều, phải ghé lại ông thợ sửa xe ở đầu ngõ, để thay "bạc đạn" hay thay "gom thắng". Thôi thì đủ chuyện để nói về chiếc xe đạp yêu quí đó!
Nhưng nếu như bạn đã có lần nào đó, thử ngồi lên một chiếc xe gắn máy (bất kỳ hiệu gì, loại nào, thí dụ như: Suzuki, Yamaha, hay Honda), thì bạn sẽ có cảm giác như đang rơi vào cõi mộng. Muốn tốc độ nào, nhanh hay chậm, là tùy bạn; cộng thêm cái âm thanh từ ống bô thoát ra nghe sao mà nó đưa đời ta vào chốn tiên ảo. Chỉ mới "gắn máy" đã là tiên ảo, thì thử hỏi khi mới vừa đặt chân tới Mỹ được vài tháng, người nhà mua cho (hoặc là tự mình sắm sau này), dù là chiếc xe hơi "used car", ta cũng ào ào ra freeway chạy như chốn không người. Cũng chểm chệ ngồi, đèn xanh nhấn ga, đèn đỏ đạp thắng. Ta thấy đời mình sao mà sung sướng quá!
Lại nữa, hồi ở với "sức người sỏi đá cũng thành cơm", ta thấy cái gì cũng thiếu, thiếu gạo hằng ngày, thiếu mắm muối, đường sữa, thịt cá, thiếu áo quần, giầy dép, thiếu lung tung… ngay cả đến thiếu tiền là điều đương nhiên chẳng ai mà không biết! Bây giờ qua đây, đi làm, rủng rỉnh đô la trong bóp, ta mở account để gọi là safety theo thời thượng. Cũng checking, saving theo nhịp sống của muôn người. Rồi một hôm tình cờ một nhà băng nào đó, chào mời ta approved cái credit card. Có cái cho tới 20, 30 ngàn đô là chuyện thường. Tiền lệ phí hằng năm thì khỏi đóng. Ta quyết phen này dựng nghiệp lớn. Ký tên vào và mail đi ngay. Có người nói: "Đọc kỹ, nó charge tiền lời khiếp lắm!". Có người xúi: "Rút tiền mặt ra, mua xe, tậu nhà, làm một chuyến về thăm quê hương cho sướng!". Lại có người khuyên: "Cắt đôi nó đi, rồi vứt vào sọc rác."
Nghe ai đây, người nào cũng đúng. Xứ Thiên Đàng, chỉ riêng ta mới hiểu được cho ta. Nào đầu máy, cassette, DVD, tivi màu màn ảnh lớn, ta chơi cho thỏa khát những tháng ngày. Rồi mỗi tháng, tới kỳ bill về ta ký. Xe "used car" một thời gian làm bạn, nay ta "for sale" cho dư chổ parking dùng, để mau mau đi tậu một chiếc "grand new" mới. Và dĩ nhiên, thằng bill nó tăng lên theo nhịp xài vun vút đó. Cộng với tiền share phòng và cơm tháng, trừ cho lương của một thợ assembler: ta thấy đời ta không còn màu hồng nữa. Mà chỉ mì gói: sáng, trưa, và chiều cũng thế. Có người bảo: "Dạo này, mày trông bảnh quá!" Ta cảm thấy gồng mình mà tưởng bở. Rồi một hôm, tư dưng hảng down hảng lỗ, kéo theo luôn một đám công nhân, ra sở trợ cấp để xin tiền thất nghiệp, ta bẽn lẽn đứng đàng sau gần áp chót, vì tên ta vần Q, kế là R, S, T, V… cho ta đã cái tật xài credit, mà vênh vang tự phụ bấy lâu nay, tiền lay-off chỉ vừa đủ sống, chiếc "grand new" thôi xính dính từ đây, rồi tivi màu, DVD, cùng cassette, ta discount nửa giá chẳng ai ngó ngàng. Vậy mới biết thế nào là nghiệp lớn. Thôi từ đây, tặc dạ khắc ghi, ve vuốt trở lại cái "used car" hồi đó, và bôn ba đi kiếm tìm cái job. Muốn lên hương cho đời nở hoa tươi đẹp… ta dấng mình vào Đại học ban đêm, làm bầu bạn với sách vở bút nghiên, để mai kia có nhiều nhiều units, hầu hoàn thành cái degree trong College. Rồi một sớm một chiều, ta làm lễ, lễ mãn khóa tốt nghiệp AA, cùng AS một màu xanh hy vọng, ta hoan hỉ đón chào một ngày mới, fax resume đi tứ tán Sanjose, cái thung lũng Hoa vàng điện tử, nhận được job thơm, ta trở thành Tech. Và hoàn hồn sau nhiều năm nhớ lại, nếu ai hỏi : "Còn muốn làm nghiệp lớn"" , thì ta xin xét lại cái income. Xem có đủ "money" để thượng đài với "credit".Nhưng để chắc ăn, ta xin đứng ngoài cuộc: ngó. Cho đở ăn "quả đấm" và cũng đở "té quỵ nhào"…
Bài viết trên là lúc tôi mới sang được vài năm, chứ bây giờ tôi cũng đâu có dại gì cắt nó làm đôi, và vứt nó vào sọc rác. Thật ra thì ở Mỹ này, ai cũng mắc nợ, không nợ nhiều thì cũng nợ ít. Vì có nợ mới có credit.

Bùi Ngọc Quang

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,045,857
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến