Hôm nay,  

Sang Tàu Đúng Mùa Dịch Hô Hấp

16/04/200300:00:00(Xem: 194217)
Người viết: TÂN NGỐ
Bài tham dự số 3168-775-vb40409

Tác giả Tân Ngố, tên thật Nguyễn Viết Tân, hiện cư trú tại Costa Mesa, Nam California, từng được trao tặng giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ nhất với bài viết “Bên Bờ Freeway”. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
*

Tôi đã có ý định làm Phi Lạc sang Tàu* lâu rồi, nhưng vì bận rộn chuyện này chuyện kia nên lần lựa mãi. Đến khi book được vé thì cuộc chiến với I rắc nổ ra. Thêm vào đó, bệnh hô hấp cấp tính gì đó đang lây nhiễm bên vùng Châu Á, nên cả nhóm 40 người, "teo" lại chỉ còn có 16.
Bữa hôm biết tôi sắp đi, gặp ai cũng cản, nói là hoạ có điên mới qua Trung Quốc trong những ngày này.
Có người lại nói khi trở về có thể Bộ Y Tế sẽ cô lập, không cho tiếp xúc với ai. Lại có người nói rằng họ bắt lột quần áo ra hết rồi xịt thuốc cùng mình như kiểu họ xịt DDT để diệt bịnh chí rận như hồi di cư vậy.
Nghe cũng ớn, nhưng tôi có cái tật là đã định làm chuyện gì thì cứ xông tới, chứ nhất định không đổi ý.
Đối với những người có ý tốt, hay với những người có ý định hù tôi, tôi đều cười mà nói rằng:
-Hiện nay bệnh đã lây vào vùng Bolsa nhiều lắm, do những người về thăm VN mang qua, bởi thế một ngày tôi phải ghé khu này mấy lần, là mấy lần nín thở vì sợ hít nhằm vi khuẩn, đến khi lên lại freeway mới thở dài khoan khoái. Thế nên cần phải tránh xa khu này một thời gian. Hay hơn hết là vào ngay gốc của nó, vì vi khuẩn đã đi nơi khác hết, cũng giống như hồi đi lính, mình nhảy vào cái lỗ do đạn pháo đào lên, thì rất an toàn bởi vì không có khi nào hai quả đạn rớt cùng một chỗ cả.
Chúng tôi rời LA vào buổi trưa để đi Bắc Kinh, bay một lèo hơn 12 tiếng. Đã thấy rải rác năm sáu người bịt khẩu trang trước khi xuống phi trường. Cô gái Tàu thanh mảnh cầm cờ vàng đứng đón chúng tôi ngay tại cửa.
Lúc chào mừng trên xe bus về khách sạn, cô nói là thành phố Bắc Kinh hơn 17 triệu dân mà mới có một người chết, như vậy cơ hội để quí vị mắc bệnh rất nhỏ, tuy nhiên cô không khuyên mọi người bỏ khẩu trang đi.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, đi vô nhà hàng ăn tối, thấy cả bao nhiêu ngàn người đi đứng thoải mái, chỉ có vài anh du khách lẩm cẩm đeo khẩu trang không giống ai, nên mấy ảnh từ từ cởi ra đút vào túi áo hết.
Sáng hôm sau, chúng tôi đi thăm Quảng Trường Thiên An Môn, cũng chẳng có gì đặc biệt mà nhìn, chỉ thấy nằm chình ình ở đó lăng mộ xác ướp của chủ tịch Mao Xếnh Xáng, nhưng thiên hạ xếp hàng dài dằng dặc để vào thăm. Chúng tôi đứng ngắm những người lính đứng gác cột cờ, và rải rác trong quảng trường từng cặp lính đi đều bước vừa làm đẹp vừa giữ anh ninh, còn công an chìm thì có lẽ trà trộn trong đám người bán rong bưu thiếp và nón chung với đồ chơi vặt vãnh.
Đối diện với quãng trường này là Tử Cấm Thành. Đây là nơi nhà Minh xây dựng rồi tiếp tới nhà Mãn Thanh mở mang ra trông đồ sộ uy nghi.
Cung điện ở Thành Nội Huế mà đem ra so sánh với nơi đây thì như đứa bé con đứng kế bên anh khổng lồ. Kiến trúc hai nơi hao hao giống nhau , nhưng những vạc đồng đựng nước khổng lồ thì khác vì nó được mạ bằng vàng.
Trong những lần chiến tranh, không biết quân sĩ bên nào, đã dùng kiếm mà cạo lớp vàng này nên bây giờ trông loang lổ lắm.
Hôm sau chúng tôi đi thăm nơi làm cẩm thạch, rồi mới lên Vạn Lý Trường Thành.
Thành này xây dựng vào đời Tần Thuỷ Hoàng, nằm trên dẫy núi về phía bắc để bảo bọc kinh đô. Gạch đá của nó nếu gỡ ra để xây một bức tường dầy 5 mét và cao hai thước, thì có thể xây vòng quanh thế giới.
Người ta có câu : Bất đáo Trường Thành, phi hảo hớn.
Nhát nhúa như tôi, làm được anh hùng rất khó, nhưng chỉ ngồi chồm chỗm trên xe có máy lạnh chạy lên đến tận nơi rồi thành hảo hớn thì sợ gì mà không làm ""
Đến chiều ghé chỗ làm trân châu, họ mổ con trai ra lấy ngọc cho coi, rồi dụ mua, cũng rẻ lắm so với giá bên Mỹ.
Chúng tôi đến thăm lăng mộ nhà Minh, cũng không có gì khác với lăng nhà Nguyễn ở Huế, chỉ có điều nó lớn hơn mà thôi, cây cột bằng gỗ quí bốn người ôm mới giáp vòng.
Hôm sau đi thăm cung điện mùa hè của Từ Hy Thái Hậu thì trời đổ mưa, gió từ hồ thổi lên lạnh ngắt, làm cho chẳng có ai còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh đẹp.
Ba ngày thăm Bắc Kinh tôi nhận xét như sau:
-Cảnh vật rất ảm đạm vì cây cối còn đang trụi lá. Nhà cửa ngoài thành phố thì xây bằng loại gạch mầu xám như đá. Họ xây theo hình chữ U, phía trước thì để quá nhiều cửa sổ và cửa cái, nhưng hai bên và sau lưng nhà thì bịt kín. Những chung cư mới thì không kể, nhưng khu nào đã xây dựng trên 10 năm thì gắn máy lạnh phía trước lòng thòng xấu xí và quần áo kể cả đồ lót thì dùng sào dài để phơi , chọt ra đầy cửa sổ coi rất mất thẩm mỹ.


- Hồi bác Mao còn làm chủ tịch, cả nước đua nhau mặc áo Đại Cán, bây giờ bác đã theo ông bà ông vải, mấy ông xếp xòng mới lên mặc com lê trông xinh giai tệ, nên cả nước bèn hồ hởi tiến lên xã hội "Áo Vét".
Đi đâu cũng trông thấy người ta mặc com lê, từ anh bán kiếng dạo, cho đến anh cuốc đất làm vườn. Từ chị đứng bán trong cửa hàng quốc doanh cho đến cô hầu bàn. Hễ trông thấy mấy anh áo thun hay sơ mi thì y như rằng đó là dân du lịch, cả bọn lếch thếch , ngáo nghến đi theo cô tua-gai cầm cờ như một bầy vịt đi theo anh chăn vịt.
-Vì quốc sách "Mỗi gia đình một đứa con" nên đi đâu cũng thấy người lớn, không thấy con nít chạy chơi thung thăng nên cảnh có đẹp coi cũng buồn.
-Phòng vệ sinh trong khách sạn thì rất tốt, nhưng nơi công cộng và nhà hàng thì khai không chịu nổi, lại không có giấy. Tuy luôn có người mặc áo trắng như y tá túc trực rửa dọn, nhưng không hiểu tại sao nó luôn có mùi ngửi vô là muốn ói, nhứt là họ đốt nhang trầm cho thơm thì lại tạo ra một cái mùi kinh khủng.

Ba ngày ở Bắc kinh coi mòi đã chán thì họ đưa chúng tôi ra phi trường mà đi Thượng Hải. Lên xe bus là trực chỉ Wuxi, thấy tôi cứ kêu dzú -xì hoài, người bạn ngồi bên mới nói là tiếng Việt mình gọi là Vô Tích. Tôi sực nhớ ra trong truyện Kiều, lúc Từ Hải sai quân đi bắt Tú Bà ,Sở Khanh, Hoạn Thư... có câu:
-Ba quân chỉ ngọn cờ đào
Đạo ra Vô Tích, đạo vào Lâm Truy.
Sau khi thăm mấy vườn kiểng, chúng tôi tới Tô Châu để coi người ta làm tơ tằm. Người xưa nói trên trời có Thiên Đàng; Dưới đất có Tô Hàng thật không ngoa. Cây cối xanh tươi, hoa nở muôn màu. Con gái ở đây đẹp nhất Trung Hoa, mặt trắng hồng, cẳng dài và thanh thoát.
Ai đã từng mê chuyện kiếm hiệp của Kim Dung, nhứt là bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ thì tới Hàng Châu mới biết chùa Thiếu Lâm nằm trên núi Thiếu Thất ra sao, Ngũ nhạc Kiếm phái ở chỗ nào.
Đường lên chùa đẹp như tranh, một bên là dòng suối, kế bên vách núi có tạc vô số tượng Phật khổng lồ và những hang động âm u. Chùa này có cả 3 ngàn phòng cho các tăng nhân.
Chúng tôi đi thuyền trên Tây hồ, tự hỏi ngày xưa Giáo Chủ Ma Giáo Nhậm Ngã Hành bị nhốt dưới đáy hồ nơi nao"
Sông Trường giang chảy qua hồ này rồi chảy qua khỏi tỉnh Triết Giang, tỉnh Giang Tô rồi đổ ra biển ở Thượng Hại
Nước Tàu hình dáng giống con gà: Bắc Kinh nằm ngay cổ họng, Tứ Xuyên như cái mề gà. Ngoại trừ Bắc Kinh, Thượng Hải và Thẩm Quyến là 3 đặc khu kinh tế giàu có thì ba tỉnh Giang Tô, Triết Giang và Quảng Đông là những tỉnh giàu nhầt nước Tàu, còn những tỉnh kia thì còn nghèo rớt.
Đến ngày thứ bảy chúng tôi mới về Thượng Hải để xem thành phố về đêm. Những cao ốc tân tiến hai ven sông đầy ánh đèn. Đẹp thật!!
Trước lúc lên máy bay, chúng tôi được tự do shopping chừng hơn một giờ. Thì ra tour này do chính phủ tài trợ, họ chỉ muốn mình mua trong cửa hàng quốc doanh, và đi thăm những nơi văn hoá lịch sử của Trung hoa.
Hèn chi giá chỉ có trên dưới chín trăm, mà tiền máy bay ba chuyến, ở khách sạn bốn năm sao, cơm ba bữa ăn ở nhà hàng sang trọng và thức ăn đầy bàn. Giá mà mình đi tự túc, thì tôi nghĩ năm ngàn cũng sợ không đủ.
Nếu muốn mua đồ, phải nói riêng với cô tua-gai, sau khi cô ta đưa cả đoàn về khách sạn, sẽ thuê xe và dẫn riêng một số người đi mua với tiền típ riêng. Đi tới gần sáng cũng được vì ở Thượng Hải họ buôn bán suốt đêm.
Ở đây phải trả giá khiếp lắm, có khi họ nói giá gần 200 mà 40 họ cũng bán. Bộ áo vét và váy đàn bà 12 đô; Com lê đàn ông ba chục; Cà vạt 12 đô một chục cái; Khăn choàng cổ hai đồng; Sơ mi năm đồng... Ai có đi mua đồ thì nên mua một va ly mà kéo theo, chứ ôm đồm không thể nào hết.
Lạ một điều là sao bên Trung Quốc nhiều người Tàu thế"
Quay qua bên này thì thấy vài cô xẩm cẳng dài đang nói líu lo, ngó bên kia lại có mấy anh Chệt mắt hí chu mỏ phun nước miếng phèo phèo coi phát gớm.
Trở về Mỹ thì chỉ có hơn mười tiếng đã tới LA. Ra gần tới cổng quan thuế có hai người đứng hai bên đưa cho miếng giấy vàng vàng dặn dò là nếu trong 10 ngày mà ho nhiều, đau ngực và nhiệt độ lên khoảng 104 thì phải đi bác sĩ. Có thế thôi.
Về nhà thì không có một ai dám tới thăm, kể cả bạn bè con cháu. Họ sợ lây!!
Bà chị lại gọi phôn hỏi chú có bị cách ly, phun thuốc, khám xét gì không" Ở đây Radio, TV nói nghe ghê quá.
Tôi nói hôm trước khi đi cũng có nghe nói vậy, nên thấy cái cô sở Y tế đứng phát giấy đẹp quá, tôi hỏi có phải thoát y gì không, cô ấy cười bảo về nhà rồi hãy cởi....

Tân Ngố
"Phi Lạc Sang Tàu" là tên một cuốn truyện của Hồ Hữu Tường.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,787,103
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến