Hôm nay,  

Gió Đưa Bụi Chuối

17/04/200300:00:00(Xem: 245078)
Người viết: Chúc Chân
Bài tham dự số 3181-779-vb20414

Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, tự sơ lược tiểu sử như sau:
Nghề nghiệp: 18 năm làm kỹ sư, hiện làm nghề thợ săn việc. Quá trình viết: Viết luận văn rất bết khi ở trung học nên theo ban toán cho dễ. Lên đại học theo ban kỹ thuật nên không sợ chuyện văn chương. Qua Mỹ học 2 courses English Composition bằng tự điển Nguyễn Văn Khôn. Gần đây làm “thợ săn việc” có nhiều thì giờ ngắm trời mây cây cỏ nên muốn tập làm luận văn lại.
Ngay từ bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, Chúc Chân đã cho thấy lối kể chuyện đặc biệt, tinh tế, chừng mực. Lần này, bài thứ hai, lối kể chuyện của ông thêm nét nhân hậu và duyên dáng đặc biệt. Nói theo tác giả, hy vọng Chúc Chân sẽ còn nhiều bài “luận văn” xuất sắc khác.
*
Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ
Ca dao Việt Nam

"Tụi bây nói sao"", tiếng bà Hai Bình oang oang, "Tao làm gì quấy chớ"".
Quân anh và Quân em ngồi im thin thít ngoài phòng khách.
Tiếng Dung nữ nói thủ thỉ như sợ lối xóm nghe mặc dù nhà ở Mỹ cao tường kín cửa, "Má à thủng thẳng nói, chuyện đâu còn đó".
. . .

Ở Việt Nam gia đình bà Hai Bình không khá giả nhưng cũng không túng thiếu gì. Bầy con sáu đứa ấm no. Khi Quân anh tới tuổi quân dịch đăng lính, của cải chắt mót bao năm bà đổ vô chạy cho nó đóng địa phương quân được gần nhà đỡ lo. Thời buổi nầy lằn tên mũi đạn khó tránh. Ba Xuyên dầu gì cũng êm hơn Bù Đăng bù đó hay cái gì đó. Mấy chỗ bà Hai Bình cũng không biết là ở đâu, chỉ nghe có "đánh lớn lắm".
Ông Hai Bình có nghề thợ bạc, lãnh ăn công cho tiệm vàng dưới chợ cũng lây lất thôi. Đủ tiền cà phê, thuốc lá và chi phí cho cô Ba và thằng con hai tuổi của cô và ông Hai Bình. Từ khi ông Hai Bình công khai qua lại với cô Ba, bà Hai Bình đành ngậm đắng nuôi bầy con. Nhiều khi bà muốn chết phứt cho rảnh nợ, nhưng thằng Lâm mới năm tuổi, con Dung nữ mới bốn. Quân anh, Nhị, Quân em và Nam đang sắp từ lớp một tới lớp tám, bỏ lại ai nuôi.
Bà Hai Bình hồi còn con gái, cô Thơm, không đẹp "lộng lẫy", nhưng cũng dễ coi. Nhà có quán cà phê ở xóm cầu. Xóm lao động, quán đắt khách nhờ cà phê ngon bán rẻ một phần, chủ chịu chìu khách nên ai cũng thích tới. Hồi cô Thơm tới tuổi cập kê, có mấy cậu chịu khó tới uống ngày mấy cử cà phê.
Hai Bình coi được, người cao ráo cũng phong nhã lắm và có nghề thợ bạc. "Đeo vàng đỏ tai", cô Thơm không ham lắm, nhứt nghệ tinh mới quan trọng. Bạn gái trong xóm cùng lứa mấy đưa lấy chồng làm công không nghề, bây giờ phải buôn gánh bán bưng, dầu dãi nắng mưa mới đủ nuôi con.
Hai Bình chỉ có hai anh em, lưu lạc về Ba Xuyên rồi cắm sào luôn, đất lành chim đậu. Đám cưới Hai Bình chỉ đãi bên vợ thôi. Hai Bình và đám thanh niên trong xóm phụ tay mấy ngày dựng rạp ngoài quán cà phê, che thên thảo bạc, chặt lá dừa nước, cắt bông dăm bụt trang hoàng cổng "Vu Qui". Chục mâm cỗ đãi hai họ do bà nhạc tự tay nấu. Hai Bình đi tiền mâm bàn tươm tất, bốn ngàn bốn trăm bốn mươi bốn đồng. Nhà gái lấy phần chẵn, dằn bốn trăm bốn mươi bốn đồng lại rất đúng phép. Cô dâu trong chiếc áo dài cưới màu hường do cô bạn thợ may trong xóm may giùm mặc thật vừa vặn. Tô chút son phấn cô dâu xinh xinh muôn phần.
Vợ chồng son, sanh năm một năm cách, không bao lâu đàn con sáu đứa lần lượt sản xuất. Hồi đầu vợ chồng sống chung đầm ấm. Hai Bình khéo tay nghề, tiệm giao cho công chuyện nhiều nên làm ăn khá lắm. Vợ chồng sang được căn nhà ở xóm trên cách con lạch cầu xóm khúc đường. Mỗi năm sắm tết quà cáp cho nhà vợ Hai Bình không tiếc. Chị Hai Bình cũng nở mặt nở mày.
Sau khi sanh thằng Nam thì Hai Bình bắt đầu cờ bạc. Lúc đầu chỉ đánh đề lẻ tẻ, sau đó "sập xám" Hai Bình dám chơi năm trăm một chi ăn thua. Tiếng Hai Bình cờ bạc tới tai chủ tiệm cũng lẹ. Các tiệm vàng dưới chợ đưa đồ làm ít lần lần. Không tiền nhiều dư dả thì tiêu xài dè sẻn chị Hai Bình khéo lo.
Lúc đầu Hai Bình dấu kỹ. Khi chị Hai Bình hay thì cô Ba chửa bụng lớn rồi. Cô là em vợ tiệm vàng Kim Hưng, ở Cần Thơ về. Làm lớn chuyện không đi tới đâu. Đằng nào chị Hai Bình cũng ngồi ngôi chánh. Biết khôn giữ cơm no áo ấm cho đám con nhờ.


Mấy năm lúc Hai Bình còn làm ăn khấm khá, chị có dấu cất được chút của. Sau khi sanh Dung nữ, chị hai Bình theo nghề cha, bỏ chút vốn mở quán bán cà phê buổi sáng, đồ nhậu buổi chiều. Mấy năm Sư Đoàn 21 đóng bộ tham mưu ở Ba Xuyên, các sĩ quan thích tới quán bà Hai Bình với những món nhậu hạp khẩu, cá lóc hấp, tôm càng nướng, lẩu lương. Quán đông khách. Mấy đứa con sau giờ học tiếp tay mẹ lo coi quán chạy bàn. Bà Hai Bình mướn thêm ba đứa phụ việc bếp. Gia đình nhờ vậy không túng thiếu.
Sau năm 75, bà Hai Bình cảm ơn trời đất phù hộ. Nhờ làm lính trơn, Quân anh khỏi bị bắt đi học tập. Thằng Nhị, đứa kế, trốn nhà theo bạn đi vượt biên. Bà Hai Bình lo quá. Mấy tháng sau được tấm hình nó chụp ở trại tị nạn gởi về bà mới thôi lo. Quán bây giờ chỉ bán cà phê buổi sáng cầm hơi.
Khi vượt biên bán công khai, rồi công khai cho người Việt gốc Hoa bắt đầu, tỉnh lỵ tấp nập. Quán bà Hai Bình bán đồ nhậu lại. Nhờ ở gần trục giao thông chánh trong thành phố, quán là điển hẹn tiện lợi cho các chủ tàu tổ chức. Hầu như tất cả mọi áp phe trong thành phố đều kết thúc ở quán bà Hai Bình. Đám con làm không kịp thở. Bà Hai Bình đếm bạc mỗi đêm cũng không kịp thở. Bà không thích giữ tiền mặt, nên Quân anh có thêm trách nhiệm đổi vàng cho gia đình.
Khi nghe một chủ tàu có tàu lớn máy mới, Quân anh không bỏ qua cơ hội. Áp phe giá cả xong xuôi, Quân anh tìm cách thuyết phục mẹ không khó khăn. Số vàng Quân anh đổi cả năm nay đủ trả tiền tàu. Ông Hai Bình muốn dắt cô Ba đi luôn nhưng không có tiền, cũng không mặt mũi nào để xin vợ lớn. Rộng lượng lắm thằng nhỏ con riêng được cho 3 cây để ông dẫn theo. Đàng nào nó cũng là anh em với đám Quân anh, Quân em. Cô Ba không chịu bỏ con. Ông Hai Bình đành theo cả gia đình đi chuyến tàu Công Thành. Bỏ cô Ba và thằng út Ngọt lại.
Qua tới Mỹ chịu cực, lúc đầu gia đình bà Hai Bình mở một quán nhỏ trong khu down town xập xệ, bán mì phở và vài món nhậu lai rai. Khách vào quán phần nhiều mấy anh độc thân thèm đồ ăn Việt Nam. Lần lần khách đông thêm, tiệm dời vô khu shopping rộng hơn. Rồi mở thêm hai tiệm mới ở khu rộng rãi khang trang hơn. Khi tiệm ăn bán khá mướn thợ đủ tay, bà Hai Bình thôi không vào bếp làm nữa.
Qua Mỹ ông Hai Bình không còn làm ăn gì. Tiền welfare ông Hai Bình cất xài riêng. Ông có gởi tiền về cô Ba đều đều, bà biết hết nhưng không nói gì. Đằng nào mình cũng ngồi ngôi chánh. Có một chuyện ở Mỹ bà Hai Bình chịu lắm. Con Dung nữ có chồng khỏi lo như bà hồi nào. Chồng có theo ai cũng phải gởi tiền nuôi con.
Sau khi tới Mỹ được hai năm, ông Hai Bình phải mổ cắt bỏ lá phổi bị chai, có thể sanh biến chứng ung thư về sau. Bà Hai Bình theo ông trong nhà thương rồi về nhà nuôi đủ không thiếu sót gì.
Chính phủ Mỹ mở chương trình ô đê bê hay đê tê gì đó cho đoàn tụ gia đình, bà Hai Bình có nghe nói. Đám con bà ở Mỹ hết bà con, khỏi lo bảo lãnh ai. Riêng ông Hai Bình thì háo hức. Thằng Lâm lúc nầy chở ba nó đi công chuyện thường xuyên, tới nhà bạn ông Hai Bình hỏi thủ tục bảo lãnh vợ con.
Ông Hai Bình điền đơn bảo lãnh đủ hết. Không có giá thú với cô Ba nhưng nhờ bạn bè làm giấy chứng nhận cũng xong. Kẹt một điều ông phải có giấy li dị vợ ở Mỹ. Trách nhiệm nầy ông giao thằng Quân anh, trưởng nam phải đứng mũi chịu sào. Nhưng chuyện nầy Quân anh dành bó tay không thể nào mở miệng với má nó được. Sau mấy ngày năn nỉ, cô em gái duy nhất trong nhà đành lãnh trọng trách báo tin sét đánh nầy.
"Tụi bây nói sao" Tao làm gì quấy chớ mà ba bây đòi li dị tao" Bây coi đi, từ ngày ổng theo cô Ba, bỏ tụi bây cho tao nuôi vất vả trăm bề mà tao đâu có đòi thôi ổng. Qua đây ổng thập tử nhứt sanh, tao theo tao lo chăm sóc chu đáo, đầy đủ bổn phận, đâu có thiếu sót gì với ổng. Ổng gởi tiền về cho cô Ba tao đâu có cản có nói gì. Bây giờ đầu tao hai thứ tóc, cháu tao đầy nhà, ổng đòi li dị tao! Mặt mũi nào tao còn gặp ai"".
*
Năm sau ông Hai Bình được đoàn tụ với cô Ba và thằng út Ngọt.
Dung nữ ký tên bà Hai Bình giống lắm.

Tháng Ba-2003
Chúc Chân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,035,893
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến