Hôm nay,  

Bà Già Vn Theo Dõi Trận Iraq

03/05/200300:00:00(Xem: 122356)
Người viết: LÊ THỊ XUÂN
Bài tham dự số 3190-788-vb80427

Bà Lê Thị Xuân, 69 tuổi, vượt biên và đến Mỹ đã 17 năm, hiện cư trú tại Westminster, trong trận chiến Iraq vừa qua, đã “ngồi xem tivi hai ngày đêm liền không ngủ” và tự thấy “bà già này phải viết chút gì...” Sau đây là bài viết của bà.
*
Tối hôm nay trời mưa lâm râm lạnh lạnh. Tôi nghĩ đến các chiến sĩ Hoa Kỳ và chiến sĩ Anh đang phải chiến đấu giữa sa mạc mịt mù bão cát. Là một bà già Việt Nam, tôi hiểu thế nào là chiến tranh, thế nào là cường quyền độc tài áp bức như xứ Iraq.
Hai ngày đầu của trận đánh, tôi ngồi xem tivi hai ngày đêm liền không ngủ. Tôi theo dõi từ phút từ giây cảnh bom nổ, lửa cháy, hình ảnh các chiến sĩ Anh-Mỹ dũng cảm tiến quân. Tôi thương mến, kính phục chiến sĩ hiên ngang, anh dũng lắm.
Sau năm ngày tivi chiếu nào là chiến sĩ bị phục kích, bị bắt, bị chết, tôi không muốn khóc mà nước mắt cứ trào ra, không ngừng van vái trời phật, chúa cho trận đánh này mau thắng để cho bớt chết chóc thê lương phân lìa…
Aên cây nào rào cây đó.
Mình ăn ở tại Mỹ, tất nhiên phảiø hết lòng ủng hộ Mỹ. Tôi nghĩ giản dị vậy và ngạc nhiên khi thấy trên Ti Vi nhiều người biểu tình phản đối Mỹ, thậm chí còn hô hào bảo vệ chế độ độc tài Iraq.
Là một bà mẹ của bảy tám đứa con tôi làm sao quên được công ơn của đất nước này được. Gia đình tôi đi vượt biên nào cha mẹ, nào con chỉ mang theo có một bộ đồ mặc trong người để đến đây, mà nay con tôi nào là kỹ sư, nào là bác sĩ, xe hơi, nhà lầu thì thử hỏi có một nước nào mà tốt như dân tộc Mỹ này không" Tôi thường nói với các con tôi "Con ơi, mình tu mấy kiếp mới đến được đây, thiên đường là đây".


Có nhiều lúc ngồi một mình tôi tự suy nghĩ và cười một mình "Ồ, mình sướng thật, đi định cư đến một nước giàu có tự do hùng mạnh nhất thế giới, văn minh nhất thế giới thế còn gì vui cho bằng" nên tôi nhớ ơn Mỹ lắm.
Sáng hôm nay, trời nắng ấm, ngồi xem tivi đầy hình ảnh Mỹ đã toàn thắng, lấy tất cả các tỉnh lớn nhất thậm chí cả nơi mà Sadam sanh ra cũng đã lấy rồi, tôi vui mừng khôn xiết thấy mình mừng còn hơn là trúng số độc đắc.
Tôi theo dõi tình hình trên TV, nào là dinh này biệt thự kia nhiều và nhiều lắm của Sadam, vợ trẻ năm bảy đứa, của cải xa hoa, lộng lẫy... Tôi biết dân Iraq đói khổ. Tôi nhớ dân Việt Nam nghèo ơi là nghèo. Trong khi đó, dân Mỹ, nước Mỹ giầu ơi là giầu, vậy mà ông tổng thống Mỹ làm sao vẫn một vợ, một chồng. Tòa Bạch Cung là của nhà nước, còn làm tổng thống thì còn được ở, mà hết làm thì dọn về nhà riêng, do chính gia đình ông gầy dựng ra chứ đâu có như tổng thống Sadam lâu đài nguy nga tráng lệ mà để cho dân phải đói khổ lầm than... Càng nghĩ tôi càng thấy mình tôn sùng vị tổng thống của nước Mỹ, biết ơn những chiến sĩ Mỹ đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa cho tự do, no ấm.
Được sống trên nước Mỹ, bà già này thấy mình phải viết chút gì để chia vui với Tổng Thống và chính phủ, nhân dân Mỹ về thắng lợi quá vẻ vang trong trận chiến giải phóng cho dân chúng Iraq.
Tôi cũng muốn nhân đây nói lên bao nhiêu lời cảm ơn, về những ân huệ mà nước Mỹ này đã cho gia đình tôi. Cám nước Mỹ.

Lê Thị Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,666,540
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Bài gần nhất : Đời Em. Sau đây là bài viết mới nhất. Bài viết mới là chuyện về một trường hợp lấy chồng việt kiều.
Tác giả tên thật: Nông Phiên; Sinh năm 1965 tại Sài gòn. Giáo viên Sư phạm Kỹ Thuật. Công việc hiện tại: Electro-mechanic Technician. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Phi Yên là một tự sự vui vẻ, linh hoạt về công việc lưu trữ ngũ cốc tại Mỹ, lần đầu được đề cập bởi người gốc Việt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một cựu du học sinh Nhựt Bổn, từng nhập Nhựt tịch, và có tên Nhựt là Yasushi Takasaki. Trước 30 Tháng Tư 1975, ông là chuyên viên Văn phòng Thống Đốc Ngân Hàng Quốc Gia VNCH, hiện cùng gia đình tái định cư tại Vancouver, Canada, từng làm Telemarketer của 4 Hảng Điện thoại (2 Mỹ, 2 Canada).
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ tư của ông trong năm.
Tác giả sinh tháng 10/1939. Hiện là cư dân Houston, Texas.Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang. Ra tù 1984.Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh.
Bốn chữ QPQH trong tựa đề là viết tắt của “Quang Phục Quê Hương”, từng được nhiềungười Việt hải ngoại nhắc đến. Bài viết của Christin Nguyễn lần này là một truyện giả tưởng dựa trên ước mơ ấy. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ bắt đầu năm Canh Thìn 2000. Ngay năm đầu, có tác giả Nguyễn Văn ở Chicago tham dự với bài “Dưới Mái Trường Senn.”
Trở về cuộc sống thường nhật sau 3 ngày đến Washington D.C. hòa vào dòng người vào Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ để đưa thỉnh nguyện thư đòi hỏi Nhân Quyền cho Việt Nam, trong lòng tôi hòa lẫn nhiều cảm xúc.
Tác giả là cư dân Vancouver. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bóng Quê Hương,” viết về mảnh vườn rau Việt trong căn nhà ở mướn, đậm đà. Bài viết thứ hai của tác giả là những kỷ niệm vui về nơi làm việc đầu tiên trên đất Mỹ tại Valassis, Colorado.
Nhạc sĩ Cung Tiến