Hôm nay,  

Bà Già Vn Theo Dõi Trận Iraq

03/05/200300:00:00(Xem: 122351)
Người viết: LÊ THỊ XUÂN
Bài tham dự số 3190-788-vb80427

Bà Lê Thị Xuân, 69 tuổi, vượt biên và đến Mỹ đã 17 năm, hiện cư trú tại Westminster, trong trận chiến Iraq vừa qua, đã “ngồi xem tivi hai ngày đêm liền không ngủ” và tự thấy “bà già này phải viết chút gì...” Sau đây là bài viết của bà.
*
Tối hôm nay trời mưa lâm râm lạnh lạnh. Tôi nghĩ đến các chiến sĩ Hoa Kỳ và chiến sĩ Anh đang phải chiến đấu giữa sa mạc mịt mù bão cát. Là một bà già Việt Nam, tôi hiểu thế nào là chiến tranh, thế nào là cường quyền độc tài áp bức như xứ Iraq.
Hai ngày đầu của trận đánh, tôi ngồi xem tivi hai ngày đêm liền không ngủ. Tôi theo dõi từ phút từ giây cảnh bom nổ, lửa cháy, hình ảnh các chiến sĩ Anh-Mỹ dũng cảm tiến quân. Tôi thương mến, kính phục chiến sĩ hiên ngang, anh dũng lắm.
Sau năm ngày tivi chiếu nào là chiến sĩ bị phục kích, bị bắt, bị chết, tôi không muốn khóc mà nước mắt cứ trào ra, không ngừng van vái trời phật, chúa cho trận đánh này mau thắng để cho bớt chết chóc thê lương phân lìa…
Aên cây nào rào cây đó.
Mình ăn ở tại Mỹ, tất nhiên phảiø hết lòng ủng hộ Mỹ. Tôi nghĩ giản dị vậy và ngạc nhiên khi thấy trên Ti Vi nhiều người biểu tình phản đối Mỹ, thậm chí còn hô hào bảo vệ chế độ độc tài Iraq.
Là một bà mẹ của bảy tám đứa con tôi làm sao quên được công ơn của đất nước này được. Gia đình tôi đi vượt biên nào cha mẹ, nào con chỉ mang theo có một bộ đồ mặc trong người để đến đây, mà nay con tôi nào là kỹ sư, nào là bác sĩ, xe hơi, nhà lầu thì thử hỏi có một nước nào mà tốt như dân tộc Mỹ này không" Tôi thường nói với các con tôi "Con ơi, mình tu mấy kiếp mới đến được đây, thiên đường là đây".


Có nhiều lúc ngồi một mình tôi tự suy nghĩ và cười một mình "Ồ, mình sướng thật, đi định cư đến một nước giàu có tự do hùng mạnh nhất thế giới, văn minh nhất thế giới thế còn gì vui cho bằng" nên tôi nhớ ơn Mỹ lắm.
Sáng hôm nay, trời nắng ấm, ngồi xem tivi đầy hình ảnh Mỹ đã toàn thắng, lấy tất cả các tỉnh lớn nhất thậm chí cả nơi mà Sadam sanh ra cũng đã lấy rồi, tôi vui mừng khôn xiết thấy mình mừng còn hơn là trúng số độc đắc.
Tôi theo dõi tình hình trên TV, nào là dinh này biệt thự kia nhiều và nhiều lắm của Sadam, vợ trẻ năm bảy đứa, của cải xa hoa, lộng lẫy... Tôi biết dân Iraq đói khổ. Tôi nhớ dân Việt Nam nghèo ơi là nghèo. Trong khi đó, dân Mỹ, nước Mỹ giầu ơi là giầu, vậy mà ông tổng thống Mỹ làm sao vẫn một vợ, một chồng. Tòa Bạch Cung là của nhà nước, còn làm tổng thống thì còn được ở, mà hết làm thì dọn về nhà riêng, do chính gia đình ông gầy dựng ra chứ đâu có như tổng thống Sadam lâu đài nguy nga tráng lệ mà để cho dân phải đói khổ lầm than... Càng nghĩ tôi càng thấy mình tôn sùng vị tổng thống của nước Mỹ, biết ơn những chiến sĩ Mỹ đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa cho tự do, no ấm.
Được sống trên nước Mỹ, bà già này thấy mình phải viết chút gì để chia vui với Tổng Thống và chính phủ, nhân dân Mỹ về thắng lợi quá vẻ vang trong trận chiến giải phóng cho dân chúng Iraq.
Tôi cũng muốn nhân đây nói lên bao nhiêu lời cảm ơn, về những ân huệ mà nước Mỹ này đã cho gia đình tôi. Cám nước Mỹ.

Lê Thị Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,657,569
Nhân những ngày mưa bão tháng 9 năm 2007, tôi xin ghi lại đây những lo lắng của tôi trong những ngày chờ cơn bão Rita thổi đến thành phố Houston thuộc tiểu bang Texas vào tháng 9 năm 2005.
Cách đây ít lâu, tôi nhất định phải về thăm lại Quê Hương, mồ mả Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ, thăm vợ chồng người con trai lớn và đưá cháu gái 13 tuổi còn ở lại
Huy là bạn học của tôi từ nhỏ. Tôi thân Huy vì tính cách của nó. Tôi thích nhất một điểm nơi Huy: Hắn không biết phô trương
Lần đầu tiên tôi gặp con bé, nó đi một mình. Cầm hồ sơ trong tay tôi gọi tên nó - Hòang thị Hiền - bằng giọng Việt Nam, có những dấu huyền, dấu nặng rõ ràng.
Người ta thường nói ánh dương tuôn trào muôn sức sống nhưng có lắm khi "Đêm thấy ta là thác đổ"...
Bên Hội thân hữu Khánh-hòa cũng xảy ra chuyện tương tự, có người qua kể chuyện bên họ cũng muốn gửi tiền về trùng tu Trung học Võ Tánh, nhưng chánh quyền địa phương ép phải giao tiền cho Ban giáo dục Khánh hòa lo.
Có một lần, "ông bạn lớn" của mục sư K. hỏi tôi sao không viết một bài về Hội đồng hương quê tôi ở Cali. Tôi giật mình, .bối rối:
Gặp lại cây hoa phượng đỏ sau bao năm xa cách, tôi đã viết ở trên là chúng ta thường cho mọi thứ có sẵn quanh mình là một điều tự nhiên, không tỏ thái độ trân trọng và yêu quý những thứ mình đang có.
Có những thứ xung quanh chúng ta thường gặp hàng ngày nên chúng ta nghĩ rằng sự hiện diện của chúng là điều tự nhiên do tạo hóa ban phát cho.
Nhìn con gái xúng xính trong bộ áo ra trường bước lên khán đài, Loan không khỏi xúc động nhớ đến năm nào khi con nàng bảo cho nàng biết là nó đã có thai!
Nhạc sĩ Cung Tiến