Hôm nay,  

Ông ThẦy Gypsy

03/06/200300:00:00(Xem: 126491)
Người viết: Trương Ngọc Bảo Xuân
Bài tham dự số 3219-817-vb80601

Bà Trương Ngọc Bảo Xuân là tác giả đã được trao tặng giải chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ nhất 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) tại Los Angeles thuộc tiểu bang California. Sau đây là bài viết mới nhất của bà vói về tình yêu, niềm vui trước tuổi về hựu, được dành cho ngày Valentine.
*

Lời người viết: Chuyện nầy viết ra cũng như ghi lại một kỷ niệm, một kinh nghiệm chia sẻ cũng quí bạn, không có ngụ ý làm hại thanh danh của ai. Tuy nhiên tôi xin đổi tên nhân vật trong chuyện...

Khoảng mười lăm mười sáu năm về trước, chị Hai có đi coi bói một lần.
Thấy quảng cáo trong báo ông thầy nầy học bùa Gypsy có tài coi vận mạng đoán tương lai thần sầu quỷ khốc, nghĩ là Gypsy chắc cũng giống như người Chà Và, chị liền cầm cái địa chỉ đi tìm thầy.
Bữa đó, đón xe bus tới đường số một ở Westminster, gần thư viện Việt nam bây giờ đó. Tới nơi, đi lên lầu hai là tới phòng ông thầy Gypsy.
Tại sao biết bao nhiêu người quảng cáo hổng chọn ai lại chọn thầy Gypsy" chỉ vì chị Hai gốc gác ở Châu Đốc, ngang Tân Châu ấy mà.
Hồi nhỏ thường nghe đồn dân Chà Và có bùa có ngải linh thiêng lắm. Bây giờ lòng bối rối chị hi vọng gặp được ông thầy giỏi coi số phần chị sẽ ra sao.
Tưởng lầm.
Khi mở cửa bước vô gặp ông thầy đả ngồi sẵn đó. Ông đâu có nét nào là Ấn Độ Chà Và" Ông nói rặt tiếng miền Nam, người Việt chánh cống.
Sau khi chào hỏi xong xuôi ông mời chị vô phòng trong.
Phòng trống lỏng chỉ có cái bàn hai cái ghế và trên tường có treo cái khung hình.
Ông thầy hỏi:
- Cô đạo gì"
Chị Hai hơi lúng túng, ngó quanh quất, trả lời:
- Dạ chắc là đạo Phật. Tui ít đi chùa nhưng tui có bàn thờ ông bà ở nhà thì chắc là theo đạo Phật.
Ông thầy nói:
- Vậy cô ngồi xuống đây. Cô nhìn vô cái khung hình đó đi. Tập trung hết tư tưởng vô cái hình đó mới linh.
Chị Hai nhìn lên, lấy làm lạ.
Cái hình treo trên tường. Chỉ là cái khung trống. Bên trong là giấy trắng tinh. Có hình gì đâu mà biểu mình dòm. Chị Hai hỏi:
- Ủa. Đâu có thấy gì đâu thầy.
Ông thầy cười:
- Bởi vậy tôi mới biểu cô tập trung tư tưởng. Nhìn cho kỷ đi.
Vậy là chị Hai ngồi nghinh cái khung hình.
Chị ráng sức tập trung. Bỏ hết những chuyện phiền muộn. Chị phải ráng đặt lòng tin tưởng vô ông thầy mới được chớ chẳng lẽ bỏ thì giờ và tiền bạc tới đây không gặp kết quả gì sao"
Chị ngồi đó nghinh cái khung hình trắng.
Cả buổi.
Ông thầy chợt lên tiếng:
- Sao. Cô thấy gì nghe gì"
Chị Hai trả lời:
- Dạ, nãy giờ tui ráng tập trung tư tưởng vô tấm hình tui có thấy gì đâu"
Ông thầy nói:
- Cô hãy nghĩ tới Phật đi. Ngồi chút nữa đi.
Chị Hai nghỉ " ờ, phải cho mình biết tập trung về điều gì mới được chớ"
Rồi cả buổi nữa.
Một hơi ông thầy hỏi:
- Cô thấy chữ"
Chị Hai trả lời:
- Có thấy gì đâu thầy.
Ông thầy nói:
- Phật đó. Phật ngay trước mặt đó, hổng thấy sao"
Chị Hai cứ một mực lắc đầu:
- Tui có thấy ai đâu thầy.
Ông thầy hỏi:
- À. Hay là... bữa nay cô có sạch sẽ không"
Chị Hai mắc cỡ trả lời rụt rè:
- Dạ, chữ tới ngày dơ mình....
Ông thầy nói:
- Thôi được rồi. Cô cầu chuyện gì" Bỏ vô dĩa đi.


Chị Hai hỏi:
- Dạ bỏ bao nhiêu thầy"
Ông thầy trả lời:
- Tùy hỉ. Cầu Phật không có giá. Phật mà giá cả gì. Tùy hỉ cô.
Chị Hai càng nhí nhí trong họng:
- Dạ thiệt tình tui hổng có tiền nhiều. ( vừa nói chị vừa móc túi lấy ra năm đô đặt vô dĩa)
Ông thầy hỏi:
- Ủa, vậy chớ cô không phải là chủ tiệm hả" Thôi bữa nay kể như cái vía của cô mạnh quá. Phật thua vía mạnh của cô rồi. Thôi cô hẹn cho ngày khác trở lại cúng, tôi cầu Phật giúp cô. Tôi có đủ thứ bùa. Buà làm ăn, bùa tình yêu, bùa kêu người về, bùa hộ mệnh...
Chị Hai bối rối, lí nhí nói:
- Dạ, thiệt tình tui hổng có tiền. Bữa nay tui tới xin hỏi thầy coi giùm coi chừng nào tui có việc làm. Tui ở tiểu bang xa tới không thân nhân không người quen, tui thất nghiệp mấy tháng nay xin chỗ nào cũng hổng được thầy có bùa gì giúp tui khi đi phỏng vấn mở miệng ra cho người ta có cảm tình người ta cho tui việc làm, thầy. Thầy có bùa xin việc làm hông thầy"
Ông thầy nói:
- Hẹn ngày khác đi. Tôi đã nói ngày nay Phật thua vía cô Phật ngay trước mặt tôi thấy mà cô không thấy thì làm sao coi cho cô được. Ngày khác cô đem một mâm trái cây tới đây cúng Phật trước rồi tôi giúp cho.
Chị Hai hỏi:
- Vậy mâm trái cây loại gì thầy"
Ông thầy nói:
- Thì mâm ngủ quả, mãng cầu, dừa tươi, xoài, đu đủ, thơm đó. Tôi làm phước coi cho cô không lấy tiền đâu, Phật mà đâu có giá. Khi nào ai cầu chuyện làm ăn tôi coi giá ít nhứt là hai trăm, còn cô cầu xin việc làm tôi chỉ làm phước thôi.
À. Đừng quên thêm xấp lụa màu vàng hai thướt để quàng lên vai Phật cô nhé.
Tai nghe ông thầy kể mấy món trái cây trong bụng chị Hai làm toán cộng toán nhơn. Trời, mấy thứ trái cây nầy mắc thấy mồ, ( thời một ngàn chín trăm tám mươi mấy, trái cây như mãng cầu, dừa tươi toàn hàng nhập cảng không hà, đâu có dội chợ, rẻ như bây giờ ). Chẳng lẽ mua mỗi thứ một trái" mà mua mỗi thứ hai trái cho đều đặn, mâm trái cây ít nhứt cũng cỡ năm sáu chục bạc! xấp lụa hai thướt tệ lắm cũng thêm mười mấy đô nữa!
Vừa nói ông thầy vừa đứng dậy. Chị Hai cũng đứng dậy tiếc rẻ. Nghĩ bụng chắc tại mình chỉ bỏ lên dĩa có có năm đô ông thầy chê ít hổng chịu coi cho chị chớ gì"
Tuy quê trong bụng chị cũng ráng nài:
- Vậy chớ thầy hổng có bùa ăn nói cho tui xài thử sao thầy "
Ông thầy xẵng giọng, bớt kiên nhẫn, trả lời:
- Tôi đã nói rỏ cho chị nghe rồi. Bữa nay kể như Phật thua vía của chị có coi cũng không linh đâu. Chị về đi hẹn lại ngày khác.
Chị Hai về, ngày nào cũng coi báo và kiếm được việc làm. Một thời gian sau hổng thấy ông thầy Gypsi đâu nữa. Chắc ông thầy đem tấm khung hình trắng qua xứ khác làm ăn.
Gần đây chị thấy trên TiVi Mỹ có mấy chương trình gọi hồn, nhân vật cầu hồn là người Mỹ, khán giả Mỹ, nói chuyện với hồn người chết, khán giả cầu hồn khóc lóc thảm thiết tin tưởng lắm.
Lại có những chương trình bói bài coi vận mệnh bằng điện thoại nữa.
Bên cạnh những ông thầy bà cô giả mạo để làm tiền những tâm hồn nhẹ dạ dễ tin còn có nhiều bậc thầy bà nghiên cứu khoa học tử vi rất đứng đắn.
Thật hay giả cũng do mình định liệu, nếu mình biết chuyện nào đáng tin và chuyện nào không nên tin hão huyền.
Tới bây giờ, chị cũng hổng biết hôm đó có thiệt là Phật hiện ngay trước mặt chị mà vì vía chị mạnh quá chị hổng thấy gì hết"

Tháng giêng ngày 5, năm 2003
Trương Ngọc Bảo Xuân.
Ghi chú:
Gypsy: dân tộc du mục, hay kiếm sống bằng nghề coi bói.

Ý kiến bạn đọc
14/03/202505:50:18
Khách
<a href=https://augmentin.top/>augmentin 875 dosage for tooth infection</a> Steingard, is that you don t want to turn kids off to medications that can really help them by starting or stopping too abruptly and generating unpleasant side effects
23/03/202300:46:42
Khách
<a href=https://priligy.skin>pastillas priligy en mexico</a> PMID 3356761
08/06/201900:25:42
Khách
may phước cho chị Hai kg có nhiều tiền , cả buổi ngồi xem khung hình tốn hết $5
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,319,122
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Nhạc sĩ Cung Tiến