Hôm nay,  

Ông ThẦy Gypsy

03/06/200300:00:00(Xem: 126470)
Người viết: Trương Ngọc Bảo Xuân
Bài tham dự số 3219-817-vb80601

Bà Trương Ngọc Bảo Xuân là tác giả đã được trao tặng giải chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ nhất 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) tại Los Angeles thuộc tiểu bang California. Sau đây là bài viết mới nhất của bà vói về tình yêu, niềm vui trước tuổi về hựu, được dành cho ngày Valentine.
*

Lời người viết: Chuyện nầy viết ra cũng như ghi lại một kỷ niệm, một kinh nghiệm chia sẻ cũng quí bạn, không có ngụ ý làm hại thanh danh của ai. Tuy nhiên tôi xin đổi tên nhân vật trong chuyện...

Khoảng mười lăm mười sáu năm về trước, chị Hai có đi coi bói một lần.
Thấy quảng cáo trong báo ông thầy nầy học bùa Gypsy có tài coi vận mạng đoán tương lai thần sầu quỷ khốc, nghĩ là Gypsy chắc cũng giống như người Chà Và, chị liền cầm cái địa chỉ đi tìm thầy.
Bữa đó, đón xe bus tới đường số một ở Westminster, gần thư viện Việt nam bây giờ đó. Tới nơi, đi lên lầu hai là tới phòng ông thầy Gypsy.
Tại sao biết bao nhiêu người quảng cáo hổng chọn ai lại chọn thầy Gypsy" chỉ vì chị Hai gốc gác ở Châu Đốc, ngang Tân Châu ấy mà.
Hồi nhỏ thường nghe đồn dân Chà Và có bùa có ngải linh thiêng lắm. Bây giờ lòng bối rối chị hi vọng gặp được ông thầy giỏi coi số phần chị sẽ ra sao.
Tưởng lầm.
Khi mở cửa bước vô gặp ông thầy đả ngồi sẵn đó. Ông đâu có nét nào là Ấn Độ Chà Và" Ông nói rặt tiếng miền Nam, người Việt chánh cống.
Sau khi chào hỏi xong xuôi ông mời chị vô phòng trong.
Phòng trống lỏng chỉ có cái bàn hai cái ghế và trên tường có treo cái khung hình.
Ông thầy hỏi:
- Cô đạo gì"
Chị Hai hơi lúng túng, ngó quanh quất, trả lời:
- Dạ chắc là đạo Phật. Tui ít đi chùa nhưng tui có bàn thờ ông bà ở nhà thì chắc là theo đạo Phật.
Ông thầy nói:
- Vậy cô ngồi xuống đây. Cô nhìn vô cái khung hình đó đi. Tập trung hết tư tưởng vô cái hình đó mới linh.
Chị Hai nhìn lên, lấy làm lạ.
Cái hình treo trên tường. Chỉ là cái khung trống. Bên trong là giấy trắng tinh. Có hình gì đâu mà biểu mình dòm. Chị Hai hỏi:
- Ủa. Đâu có thấy gì đâu thầy.
Ông thầy cười:
- Bởi vậy tôi mới biểu cô tập trung tư tưởng. Nhìn cho kỷ đi.
Vậy là chị Hai ngồi nghinh cái khung hình.
Chị ráng sức tập trung. Bỏ hết những chuyện phiền muộn. Chị phải ráng đặt lòng tin tưởng vô ông thầy mới được chớ chẳng lẽ bỏ thì giờ và tiền bạc tới đây không gặp kết quả gì sao"
Chị ngồi đó nghinh cái khung hình trắng.
Cả buổi.
Ông thầy chợt lên tiếng:
- Sao. Cô thấy gì nghe gì"
Chị Hai trả lời:
- Dạ, nãy giờ tui ráng tập trung tư tưởng vô tấm hình tui có thấy gì đâu"
Ông thầy nói:
- Cô hãy nghĩ tới Phật đi. Ngồi chút nữa đi.
Chị Hai nghỉ " ờ, phải cho mình biết tập trung về điều gì mới được chớ"
Rồi cả buổi nữa.
Một hơi ông thầy hỏi:
- Cô thấy chữ"
Chị Hai trả lời:
- Có thấy gì đâu thầy.
Ông thầy nói:
- Phật đó. Phật ngay trước mặt đó, hổng thấy sao"
Chị Hai cứ một mực lắc đầu:
- Tui có thấy ai đâu thầy.
Ông thầy hỏi:
- À. Hay là... bữa nay cô có sạch sẽ không"
Chị Hai mắc cỡ trả lời rụt rè:
- Dạ, chữ tới ngày dơ mình....
Ông thầy nói:
- Thôi được rồi. Cô cầu chuyện gì" Bỏ vô dĩa đi.


Chị Hai hỏi:
- Dạ bỏ bao nhiêu thầy"
Ông thầy trả lời:
- Tùy hỉ. Cầu Phật không có giá. Phật mà giá cả gì. Tùy hỉ cô.
Chị Hai càng nhí nhí trong họng:
- Dạ thiệt tình tui hổng có tiền nhiều. ( vừa nói chị vừa móc túi lấy ra năm đô đặt vô dĩa)
Ông thầy hỏi:
- Ủa, vậy chớ cô không phải là chủ tiệm hả" Thôi bữa nay kể như cái vía của cô mạnh quá. Phật thua vía mạnh của cô rồi. Thôi cô hẹn cho ngày khác trở lại cúng, tôi cầu Phật giúp cô. Tôi có đủ thứ bùa. Buà làm ăn, bùa tình yêu, bùa kêu người về, bùa hộ mệnh...
Chị Hai bối rối, lí nhí nói:
- Dạ, thiệt tình tui hổng có tiền. Bữa nay tui tới xin hỏi thầy coi giùm coi chừng nào tui có việc làm. Tui ở tiểu bang xa tới không thân nhân không người quen, tui thất nghiệp mấy tháng nay xin chỗ nào cũng hổng được thầy có bùa gì giúp tui khi đi phỏng vấn mở miệng ra cho người ta có cảm tình người ta cho tui việc làm, thầy. Thầy có bùa xin việc làm hông thầy"
Ông thầy nói:
- Hẹn ngày khác đi. Tôi đã nói ngày nay Phật thua vía cô Phật ngay trước mặt tôi thấy mà cô không thấy thì làm sao coi cho cô được. Ngày khác cô đem một mâm trái cây tới đây cúng Phật trước rồi tôi giúp cho.
Chị Hai hỏi:
- Vậy mâm trái cây loại gì thầy"
Ông thầy nói:
- Thì mâm ngủ quả, mãng cầu, dừa tươi, xoài, đu đủ, thơm đó. Tôi làm phước coi cho cô không lấy tiền đâu, Phật mà đâu có giá. Khi nào ai cầu chuyện làm ăn tôi coi giá ít nhứt là hai trăm, còn cô cầu xin việc làm tôi chỉ làm phước thôi.
À. Đừng quên thêm xấp lụa màu vàng hai thướt để quàng lên vai Phật cô nhé.
Tai nghe ông thầy kể mấy món trái cây trong bụng chị Hai làm toán cộng toán nhơn. Trời, mấy thứ trái cây nầy mắc thấy mồ, ( thời một ngàn chín trăm tám mươi mấy, trái cây như mãng cầu, dừa tươi toàn hàng nhập cảng không hà, đâu có dội chợ, rẻ như bây giờ ). Chẳng lẽ mua mỗi thứ một trái" mà mua mỗi thứ hai trái cho đều đặn, mâm trái cây ít nhứt cũng cỡ năm sáu chục bạc! xấp lụa hai thướt tệ lắm cũng thêm mười mấy đô nữa!
Vừa nói ông thầy vừa đứng dậy. Chị Hai cũng đứng dậy tiếc rẻ. Nghĩ bụng chắc tại mình chỉ bỏ lên dĩa có có năm đô ông thầy chê ít hổng chịu coi cho chị chớ gì"
Tuy quê trong bụng chị cũng ráng nài:
- Vậy chớ thầy hổng có bùa ăn nói cho tui xài thử sao thầy "
Ông thầy xẵng giọng, bớt kiên nhẫn, trả lời:
- Tôi đã nói rỏ cho chị nghe rồi. Bữa nay kể như Phật thua vía của chị có coi cũng không linh đâu. Chị về đi hẹn lại ngày khác.
Chị Hai về, ngày nào cũng coi báo và kiếm được việc làm. Một thời gian sau hổng thấy ông thầy Gypsi đâu nữa. Chắc ông thầy đem tấm khung hình trắng qua xứ khác làm ăn.
Gần đây chị thấy trên TiVi Mỹ có mấy chương trình gọi hồn, nhân vật cầu hồn là người Mỹ, khán giả Mỹ, nói chuyện với hồn người chết, khán giả cầu hồn khóc lóc thảm thiết tin tưởng lắm.
Lại có những chương trình bói bài coi vận mệnh bằng điện thoại nữa.
Bên cạnh những ông thầy bà cô giả mạo để làm tiền những tâm hồn nhẹ dạ dễ tin còn có nhiều bậc thầy bà nghiên cứu khoa học tử vi rất đứng đắn.
Thật hay giả cũng do mình định liệu, nếu mình biết chuyện nào đáng tin và chuyện nào không nên tin hão huyền.
Tới bây giờ, chị cũng hổng biết hôm đó có thiệt là Phật hiện ngay trước mặt chị mà vì vía chị mạnh quá chị hổng thấy gì hết"

Tháng giêng ngày 5, năm 2003
Trương Ngọc Bảo Xuân.
Ghi chú:
Gypsy: dân tộc du mục, hay kiếm sống bằng nghề coi bói.

Ý kiến bạn đọc
14/03/202505:50:18
Khách
<a href=https://augmentin.top/>augmentin 875 dosage for tooth infection</a> Steingard, is that you don t want to turn kids off to medications that can really help them by starting or stopping too abruptly and generating unpleasant side effects
23/03/202300:46:42
Khách
<a href=https://priligy.skin>pastillas priligy en mexico</a> PMID 3356761
08/06/201900:25:42
Khách
may phước cho chị Hai kg có nhiều tiền , cả buổi ngồi xem khung hình tốn hết $5
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,058,854
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo! &nbsp; Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết. &nbsp; Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình &nbsp; an toàn. &nbsp; Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn &nbsp; cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ &nbsp; tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến