Hôm nay,  

Cái Tivi Ở Mỹ

30/06/200300:00:00(Xem: 133842)
Người viết: VÕ NGỌC TÂY
Bài tham dự số 3238-836-vb60627

Tác giả Võ Ngọc Tây sinh năm 1939, hiện cư trú tại San Diego, CA 92105.Nghề Nghiệp: Quản Lý Chung cư. Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ, ông viết “Người viết không mong viết bài để đoạt giải và cũng không có ý dạy đời. Chỉ ước mong vấn đề nêu trên góp một phần nhỏ vào việc giáo dục và giải trí con em của chúng ta...” Hy vọng vấn đề ông nêu lên sẽ còn được quan tâm thêm bởi nhiều tác giả khác.
*

Ở Mỹ, hầu hết nhà nào cũng có cái tivi. Nhà có nhiều phòng, nếu chúng ta muốn tiện nghi, thì mỗi phòng đều đặt một cái tivi.
Phương tiện quảng bá tin tức, phim ảnh và quảng cáo phổ thông hữu hiệu nhất có lẽ là cái tivi.
Gia đình tôi đến Mỹ theo diện HO. được ít hôm thì chúng tôi nhận được một cái tivi cũ của một người bạn thân qua Mỹ trước chúng tôi, khệ nệ mang tới tặng. Trông nó ô dề kệch cợm vì là cái tivi kiểu xưa, nhưng khi chúng tôi dùng "remote" mở đài thì hình ảnh hiện ra trên truyền hình ngay. Cả nhà chúng tôi mừng rỡ xúm xít quanh cái tivi đến nỗi trong giờ ăn không ai ngồi tại bàn ăn, mà mỗi người bưng cơm đến gần cái tivi để dán mắt nhìn vào.
Hồi còn ở VN, tuy gia đình chúng tôi ăn uống kham khổ, nhưng có cái lệ là tất cả thành viên trong nhà đều ngồi vào bàn ăn, để vừa ăn uống vừa chuyện trò chứ không chú ý đến cái tivi.
Có phải, chương trình truyền hình ở VN vì mải mê đặt nặng vấn đề tuyên truyền cho nhà nước, nên không có gì hấp dẫn để mà xem"
Riêng ở Mỹ, khi mở đài lên thì có đủ loại phim để mà chọn lựa. Nào phim truyện, show hài hước, phim kinh dị, phim bạo lực, phim khoa học dã tưởng, phim bay watch... v... v...
Đặc biệt một điều là cứ năm ba phút thì có cảnh hôn môi trên đài. Người thực hiện và sản xuất phim đã có chủ tâm khai thác triệt để những cảnh gợi tình để "câu" (thu hút) khán giả hoặc có dụng ý làm nhẹ bớt những pha đấm đá, bắn giết nhau bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Xem trên tivi thì quanh đi quẩn lại có mấy đài, cho nên có nhiều gia đình đóng tiền " cables " để xem cả trăm "channels" mới thỏa thích.
Coi phim trên truyền hình hoài cũng đâm ra chán, nhiều gia đình bỏ tiền mua tivi thật lớn năm sáu chục "inche", mua đầu máy thứ "xịn" để chiếu phim video giống như "home theatre".
Phim video thì có đủ loại: phim chưởng, phim võ thuật, phim tình cảm, phim hài hước, phim ca nhạc, phim ma...
Phim giàu là loại phim từ vua chúa đến quan dân đều ăn mặc kín đáo và sang trọng. Cũng có loại phim nghèo thì hầu hết diễn viên không có mảnh vải để che thân. Loại phim này, nói là dành cho người lớn, nhưng đố ai kiểm soát được, khi trẻ em lén lút xem"
Nhiều bậc cha mẹ, anh chị kêu con kêu em đi ngủ mà vẫn mở phim ra coi, bất kể giờ giấc. Có nhiều người vô ý, xem xong "phim nghèo" không chịu đem đi cất kỹ. Con cái hay em út đi học về không có gì giải trí, bốc nhầm "phim nghèo" coi, vô tình chúng ta "hố" cho bọn trẻ một thang thuốc hư đời!


Con nít ở Mỹ, mới bốn năm tuổi, đã biết sử dụng "remote" đổi đài, biết bấm "games" và cũng biết chiếu phim video.
Phim bạo lực và phim dã thú là những loại phim mà theo cách nhìn của tôi, trẻ em thích nhất. Tôi có đứa cháu gái mới bốn tuổi. Nó rất thích xem phim về thú vật. Sau hơn một năm xem loại phim này, tánh tình của cháu tôi đổi khác. Mỗi khi nó giận dỗi, nó đều trân mình gầm gừ như thú dữ. Tôi cũng có một đứa cháu khác, trong lúc xem truyền hình, nó ngồi thật gần cái tivi. Cha mẹ của cháu nhiều khi bận trở không để ý đến sinh hoạt của con. Do đó, chỉ trong thời gian hơn hai năm, cháu phải đeo kính cận.
Vấn đề xem phim trên truyền hình cũng có cái lợi và cái hại. Xem phim để mở mang trí tuệ, để tầm nhìn không bị thiển cận, để hiểu biết những phát minh về khoa học phục vụ cho đời sống.
Xem phim trên truyền hình cũng dễ bị tiêm nhiễm bởi những pha gay cấn, những "action" gợi trí tò mò...
Lứa tuổi người lớn xem phim thì còn có thể phân biệt được cái tốt cái xấu để bắt chước hay tránh né.
Tội nghiệp! Đám trẻ em đâu biết gì" Cho nên chúng ta không lấy làm lạ khi đi ngang một trường trung học ở Mỹ, thấy từng cặp học sinh ôm nhau hun môi một cách tự nhiên. Cũng có trường hợp vài ba em học sinh xách súng của cha mẹ tới trường bắn loạn xạ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt là cô bạn gái của mình đi quen với một người con trai khác.
Liên tiếp trong hai năm 1998, 1999 và trong những năm kế đó, trên đất Mỹ đã xảy ra biết bao vụ nổ súng ở trường học gây chết chóc đau thương cho một số thầy cô và học sinh vô tội, chỉ vì ảnh hưởng phim ảnh bạo lực.
Có ai can đảm đem đập bỏ cái tivi của mình khi nhận thấy nó chỉ có hại" Nói cho vui, chứ trong gia đình ngoài cái tivi ra, có môn giải trí nào khác đâu" sau những giờ làm việc vất vả.
Vấn đề đặt ra là việc giải trí bằng phương tiện truyền hình của trẻ em làm sao cho lành mạnh và thích hợp cho từng lớp tuổi"
Trong bao nhiêu "channels" ở đài truyền hình chỉ có vài ba đài có chương trình giáo dục trẻ em đúng đắn.
Như vậy, bậc làm cha mẹ, anh chị nên hướng dẫn con em mình theo một nội qui do gia đình đề ra. Thí dụ: xem truyền hình phải có giờ giấc nhất định, ngày nào trong tuần được xem và phải xem đài nào" Điều quan trọng là phụ huynh phải nêu gương tốt cho con em bằng cách đến giờ ngủ là phải tắt đài và đi ngủ cùng một lượt. Không nên đuổi con em vào phòng rồi người lớn ở ngoài phòng khách tiếp tục xem phim.
Vài lời đề nghị sau cuối của người viết bài này là chúng ta không nên mua đầu máy để chiếu phim lẻ vì vừa hao tốn ngân quĩ gia đình vừa tai hại không ít.
Trên đây là ý kiến thô thiển của riêng tôi. Tôi mạo muội trình bày ra đây. Người viết không mong viết bài để đoạt giải và cũng không có ý dạy đời. Chỉ ước mong vấn đề nêu trên góp một phần nhỏ vào việc giáo dục và giải trí con em của chúng ta trong mai hậu trên một xứ sở mà phương tiện truyền hình đứng vào bậc nhất thế giới.
VÕ NGỌC TÂY

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,455,949
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 28 năm qua, ông không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Trong năm qua, có tới 7 cuốn sách mới. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục thêm bài mới.
Tác giả là một dược sĩ tại Toronto. Với bài viết đầu tiên “Hai Bà Đầm,” ông đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Ba năm sau, 2014, ông góp thêm bài “Hồi Ký Của Một Người Tên Ông.” Năm 2016, thêm bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ.” Sang năm 2018, thêm bài thứ tư, “Đứa Con Lai...Hải Tặc.” Bài viết mới thứ 5 “Chuyện Tình...Hải Tặc” là phần kết của câu chuyện. Bạn đọc Viết Về Nước Mỹ trên Việtbao Online chỉ cần double click vào tên tác giả ở đầu bài, sẽ thấy bài cũ của cùng tác giả. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp và hết.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông, sống trong trại lính, làm việc theo một hợp đồng dân sự. Chuyện làm việc ở Trung Đông, bài đầu đã được phổ biến ngày 4 tháng 5. Sau đây là bài viết thứ hai, chuyện của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan.
Tác giả tên thật Huỳnh Thị Huệ, 69 tuổi, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO. hiện đang là cư dân Downey, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là chuyện đau thương có thật của gia đình, khi ntgười con trai tử nạn trên xa lộ vì bị một anh Mễ không giấy tờ say rượu lái xe.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ tư của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, đã nhận giải bán kết 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Bài viết gần đây là ký ức Mậu Thân của cô bé thời mới lớn. Và sau đây, thêm một bài viết mới.
Từ 2005, tác giả Hoàng Đức, một nhà giáo hưu trí tại Westminster, góp bài “Dodautre tại Mỹ” và nhận giải đặc biệt Viết về Nước Mỹ. Mười ba năm sau, 2018, thêm một bài mới của Hoàng Đức 2018. Theo tiểu sử do tác giả mới tự sơ lược, tại Việt Nam, 1963-1975, ông là Giáo sư Trung học Đệ nhị cấp. Sau 1975 là mười năm thất nghiệp. Công việc tại Hoa Kỳ từ 1985: High School Teacher; College Instructor, sau đó là Social Worker. Về hưu từ 2002. Mong ông tiếp tục viết và bổ túc địa chỉ liên lạc.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bài viết mới của bà là chuyện tấm hình một cô bé học trò 15 tuổi. Tấm hình từng qua tay kẻ trộm, trở thành bùa hộ mạng của một thuyền nhân, với những tình tiết éo le dài gần một đời người lưu lạc.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến