Hôm nay,  

Hành Trình Về “phương Đông Ii

17/07/200300:00:00(Xem: 150781)
Người viết: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 3249-847-vb2130703

Tác giả tên thật Trần Ngọc Bình, bút hiệu Sao Nam, cựu sĩ quan QLVNCH. Nghề nghiệp tại Việt Nam: Dạy Anh ngữ trước 75 và sau khi đi cải tạo về. Định cư tại Mỹ theo diện HO 6 chuyển qua diện ODP. hiện cư trú tại Greenville, tiểu bang South Carolina. nghề nghiệp: Machine Operator. Bàiõ Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Hành Trình Về Phương Đông I”. Lần này là bài thứ hai: Chuyện mướn xe dọn nhà. Mong ông sẽ tiếp tục viết thêm.
*
Ngày lễ Tạ Ơn 28 tháng 11 năm 1995, chúng tôi đáp xe đò Greg Hound rời Greenville, South Carolina về Santa Ana California dọn nhà. Khi đi thuê xe thì tôi mới bật ngửa người ra vì giá cho thuê đâu có rẻ, từ 3,000 đến 4,000 đô la một cái, hoàn toàn ngoài khả năng của gia đình chúng tôi. Tôi bàn với cả nhà, như thế này thì chỉ có nước bỏ hết đồ đạc lại, mang theo quần áo và những vật dụng thật là cần thiết và đáp xe đò đi thôi, rồi qua đó mua sắm dần dần .
Ý kiến của tôi bị bác bỏ một cách thẳng thừng, bác bỏ một cách không thương tiếc vì các con tôi và bà xã tôi tuy sống trên đất Mỹ đã được bốn năm rồi vẫn suy nghĩ như những người Việt chính cống đang sống trên mảnh đất Việt Nam yêu dấu nhưng nghèo khổ, nghĩa là cái gì sắm được thì sẽ không bao giờ vứt bỏ, nếu còn xài được, ngay cả như nếu bị hư thì sửa lại mà xài chứ không bỏ phí. Vợ tôi đưa ra một ý kiến "xanh rờn" màu Việt Nam, anh không thấy ở Việt Nam, nhất là ở miền quê, người ta xài bộ ván ngựa từ đời ông, đời cha đến đời con, đời cháu sao, đằng này, những đồ đạc này, mình mới sang đây và mới sắm đây, tiền đâu mà uổng phí thế! Ai là Mỹ thì cứ là Mỹ còn em thì em vẫn là người Việt Nam! Đến mức này thì tôi chỉ có chịu thua, chịu nhượng bộ nhưng trong lòng phân vân không biết giải quyết việc thuê xe truck để dọn nhà ra sao. Lòng buồn rầu, tôi bước ra khỏi nhà, lên xe cùng anh chàng con rể đi dọ giá nữa xem sao.
Tới một chi nhánh của hãng U-HAUL trên đường S. Harbor chúng tôi tạt vào thì gặp anh chàng manager người Mỹ (theo như tôi tưởng lúc ban đầu vì anh này tóc vàng mắt xanh) và được anh ta cho giá là 3,000 đô la, rẻ hơn chỗ khác rồi. Tôi bèn "phán" một câu "Mày đẹp trai như tài tử xi nê Mỹ mà sao cho thuê xe mắc thế!" Tức thì có phản ứng liền, anh ta cho biết anh ta không phải là người Mỹ mà là người Cuba, con của một ông tướng phe Cuba tự do và gia đình của anh phải lưu vong sang Mỹ vì phe Cuba tự do bị Mỹ bỏ rơi. Như gặp tri âm, tôi cho anh ta hay tôi cũng là phe Việt Nam tự do và cũng bị bỏ rơi như trường hợp của Cuba và đã bị đi "cải tạo" hơn 10 năm trời trong các trại tập trung từ Nam cho tới Bắc Việt Nam, đến đây, tự nhiên không bắc mà một cây cầu thông cảm nối hai người khác màu da, chủng tộc, ngôn ngữ, với nhau. Chúng tôi hàn huyên vói nhau đủ mọi vấn đề như những người bạn thân quý, cố tri, sau bao năm xa cách mới gặp lại, và chợt thấy bạn mình là chính mình, xuyên qua những cảnh ngộ tương tự mà cả hai đã từng trải qua.

Sau đó, anh ta " offer " một chiếc xe khác với giá là 1,000 đô la và cho biết là không thể hạ hơn được nữa và nếu tôi không thuận giá này thì ngày mai sẽ không còn được giá này nữa và khuyên tôi không nên từ chối. Các cụ ta thường nói: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn." vì thế, càng ở lâu ở xứ Cờ Hoa này, càng thấy xứ này có nhiều cái lạ, lạ đến lạ lùng, thí dụ như giá thuê chiếc xe này, mà tôi vừa kể hầu quý vị. Những người manager làm việc cho các đại công ty, mà chủ nhân thì ở mãi tận đâu đâu, không bao giờ được biết mặt, chỉ làm theo lệnh mà thôi. Qua hệ thống điều hành, món hàng này, món hàng nọ, tới ngày này, tháng này sẽ được bán với giá này, nhưng sau giờ này, ngày hôm sau sẽ không còn giá cũ nữa, hoặc là cao hoặc thấp hơn, và dù muốn người bán cũng không thể trở lại giá cũ được vì hóa đơn khi qua hệ thống của hãng đã được ghi rõ ngày giờ.
Đúng là "Buồn ngủ mà gặp chiếu manh" tôi mừng quá, cám ơn và ký hợp đồng thuê xe liền và mướn thêm một cái "auto support" để mang theo cái xe Van đời 84 mà con trai tôi đã mua cho tôi để tôi có cái "chân" đi, từ ngày sang Mỹ đến nay. Chiếc "auto support" này, tôi phải trả thêm 80 đô la nữa, tổng cộng là 1,080 đô la. Đúng là "tỉnh" mà như "mơ" tôi đâu có "mơ" được cái giá rẻ như bèo này.
Có lẽ đã có kinh nghiệm đối với khách hàng mướn loại "auto support" này, anh ta luôn miệng nhắc tôi không được để người trong chiếc xe chở theo trên cái "auto support" này vì cái móc có thể tuột ra gây tai nạn chết người và điều cần quan tâm là làm như thế là trái luật.
Mọi việc xong xuôi, anh ta vui vẻ bắt tay - điều hiếm thấy nơi người Mỹ, chúc tôi lên đường bình an và không quên căn dặn khi nào "bất cứ khi nào" trở về California thì nhớ ghé thăm "and we go to eat and chat".
Kể từ hôm ấy đến nay, hình ảnh anh thanh niên Mỹ gốc Cuba tốt bụng này, một người bạn trong giây phút đã trở thành thân quen, thành cố tri vì cùng chung hoàn cảnh mất nước, hoàn cảnh lưu vong cứ luôn luôn vương vấn trong tâm trí tôi cho tới bây giờ đã được hơn tám năm, ngay cả khi tôi đang viết những dòng này.
Đến đây, xin phép các bạn cho tôi được dừng bút và xin hẹn quý bạn trong "Đường về phương Đông III"

Sao Nam
Trần Ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,601,599
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến