Hôm nay,  

Lá Thư Từ Mỹ

13/08/200300:00:00(Xem: 131077)
Người viết: DƯƠNG MINH TRI TÚC
Bài số 3269-864-vb7090803

Cháu Dương Minh Tri Túc là người viết về nước Mỹ trẻ tuổi nhất: sinh năm 1992, chỉ mới 11 tuổi, hiện sống với gia đình ở Philadelphia-PA, đang học lớp 4. Bài viết của cháu là một lá thư gửi cho bạn ở Việt Nam, lời lẽ và nội dung rất dễ thương.

Philadelphia, cuối Đông 8/3/2003
Bạn thân mến,
Thấm thoắt mà đã 4 năm ta chia tay cũng là khoảng thời gian gia đình tôi định cư ở Mỹ. Những kỷ niệm vui, buồn, lo âu… lẫn lộn chắc bạn cũng nóng lòng muốn nghe tôi kể phải không"'
Tháng 3/99, gia đình tôi đến Washington D.C tôi học lớp 1 vài tháng.
Năm tháng sau, chúng tôi dọn đến Philadelphia và hiện giờ tôi đang học lớp 4. Tôi thích chơi hơn học nhất là mùa Đông, chơi tuyết, tha hồ làm snowman hay gì cũng được! Mẹ thì cứ bảo học tiếng Việt làm Toán xong mới được chơi game cuối tuần.
Rồi nhiều biến cố xảy đến gây đau buồn cho nước Mỹ, trong tôi bấy giờ lo âu, nhút nhát lẫn lộn. Có lúc tôi không nói được một câu tiếng Anh để giúp cha mẹ khi đi làm giấy tờ… Và sau đó, tất nhiên mẹ lại buồn về tôi không ít! Bạn ạ, tôi nhớ rất kỹ những lời người dạy tôi từng ngày, từng đêm ví dụ như:
- Nước Mỹ là nơi rất tốt để ta sinh sống vì có "Tự do thực sự".
- Được vậy, là do thời gian lâu dài trước đây những người Mỹ chính gốc, những di dân đi trước đã gầy dựng gian khổ. Họ là những tấm gương sáng về sự dũng cảm để xây dựng tương lai tốt đẹp cho đời sau hưởng…


- Muốn thành Bác sĩ, Kỹ sư chỉ cần chịu khó học hành đỗ đạt là được không phải con ông lớn hay nhà giàu có…(ở Mỹ có nhiều sắc dân đã thành đạt).
- Một người lao động bình thường nếu biết tiết kiệm có thể mua được nhà, xe hơi (trong khi ở Pháp, Nhật thì người dân muốn điều đó không dễ).
- Có những trợ cấp về học hành, thuốc men, thực phẩm cho trẻ em, người lớn, người già yếu bệnh tật.
Cho nên, ta vui với cái vui của nước Mỹ, ta thấy bị mất mát khi nước Mỹ bị mất mát. Kẻ thù phá hoại nước Mỹ chỉ là nhỏ rồi chúng cũng sẽ bị trừng trị thôi. Vì thế "Sự học hôm nay là tương lai sau này" của con! (ý nói tôi may mắn hơn các trẻ khác ở Việt Nam, hơn cha mẹ vì người lớn tuổi không học được nhiều).
Bạn mến,
Mẹ dạy tôi nhiều điều quá. Ít ra nó cũng vô đầu tôi phần nào! Mong cho những người bạn trẻ thiếu may mắn trên thế giới dần dần rồi sẽ được sự giúp đỡ, được cắp sách đến trường như tôi, như bạn. Bạn có đồng ý không" Viết cho tôi hãy nói nhiều về bạn, về quê hương Việt Nam của chúng ta nhé!
Thư khá dài trước khi ngừng bút, tôi chúc sức khỏe đến gia đình bạn và bạn ạ, hơn bao giờ hết tôi cảm thấy rất hãnh diện để nói lên lời này mãi mãi "Xin cảm ơn cha mẹ, cảm ơn nước Mỹ đã chắp cho tôi một đôi cánh tương lai."
Thân ái chào bạn

Dương Minh Tri Túc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,704,519
Tôi làm Nhà hàng đã lâu nên có thói quen ăn xong còn dư là đổ thẳng vô thùng rác vì làm Nhà hàng không nên tiếc rẻ bởi có thể rắc rối với luật pháp
Ông Tuấn bắt đầu hồi hộp khi chiếc máy bay 747 giãm vận tốc. Tiếng người phi công rè rè thông báo cho các tiếp viên chuẩn bị đáp xuống phi trường
Bích Giang là một cô gái có sức quyến rũ lạ lùng. Bảo cô ấy đẹp, tôi chắc là không vì mũi nàng tẹt, nhỏ xíu và cái miệng thì móm. Bảo cô ấy có duyên"
Rọm là tên một nhân vật gàn bướng, kỳ khôi và "xấu hơn ma" trong cuốn tiểu thuyết "Mưa Trên Cây Sầu Đông" của bà Nhã Ca
Từ hôm tôi lãnh nhiệm vụ một Product engineer thì công việc trong sở bù đầu hơn, nhưng thú vị hơn. Môt trong những sự thích thú của công việc này
Các bạn muốn biết giống người võ dõng con cháu của Lý Tiểu Long dáng dấp cao thấp lùn mập thế nào" Dễ quá, bạn chỉ cần mua ticket $1.25 vô cửa chợ Trời
Thiên Chúa toàn năng an bài cho tôi gặp Maria Têrêsa Cao Thiên Đài Trang vào khoảng năm 1998 lúc tôi phục vụ Chúa cho một cộng đoàn nhỏ Việt Nam
Trong department của tôi, có sáu người phụ nữ chơi rất thân với nhau. Đó là tôi, người Việt, Elaine, Tầu Đài Loan, Lydia, Mỹ gốc Mễ, Dawn, da đen va hai cô da trắng
Dì Kim là bạn của mẹ tôi từ lúc hai người học tiểu học ở miền Trung. Cả hai đều sanh ngoài Bắc, con nhà di cư, nhưng định cư ở Đà Nẵng vì đều có cha
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên bất chợt, phá tan giấc ngủ ngon buộc tôi phải rời khỏi cái giường ấm áp của mình
Nhạc sĩ Cung Tiến