Hôm nay,  

Hồn Văn

02/09/200300:00:00(Xem: 135577)
Người viết: TỬ NGÔN
Bài số 340-879-vb5270803

Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ bằng 2 bài viết, tác giả chỉ cho biết "mới 28 tuổi". Bài viết thứ nhất mang tựa “Hắn” đã được phổ biến. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong Tử Ngôn sẽ bổ túc phần tiểu sử sơ lược và địa chỉ liên lạc.

Muốn cầm viết nhưng rồi lại lưỡng lự biết viết gì, khi số phận đã định. Gã chán nản quăng bút vào góc bàn, rút điếu thuốc ra, đưa lên môi ngậm hờ. Trong cái thế giới văn chương, ngày trước là nơi trú ẩn của gã; nhưng bây giờ, gã đang mất hồn, có viết cũng chẳng ra.
Ngồi dựa thân ghế, gã nghe điện thoại reo mà không bắt, chắc gã biết cô bạn nhỏ đang gọi gã hỏi thăm như mọi ngày. Lạ thật, gã già rồi, thế mà không hiểu sao cô nhỏ này lại đeo dính như sam. Gã có chạy cũng không thoát bàn tay của cô. Chẳng hiểu cô hiểu được gì ở gã mà lại theo sát đến thế. Tấm thân tàn phế, đầu óc mụ mẫm này thuộc về thân xác gã mà gã còn không hiểu gã đang muốn gì, định làm gì. Thế mà hay cho cô ả, cứ khăng khăng nói ả biết gã muốn gì, cần gì . Nực cười cho cái thứ tình dị hợm gã ban phát hờ hững cho, vậy mà còn hơn keo dán, dán dính cô ả với gã.
Phone reo gã cứ mặc, ngồi thả dòng khói vào không trung một cách lơ đãng bất cần. Có lẽ cô ả cũng tự ái, nên thôi không gọi gã nữa. Gã muốn thong đong một mình không muốn phiền ai, thời gian cứ thế mà trôi ...
*
Ngày còn trẻ gã nhiều khí huyết lắm chứ, cũng săn sái trong mọi lĩnh vực, thơ văn đến súng đạn Cái tuổi trẻ non dại đầy nhiệt huyết của gã để lại lắm vết sẹo đau lòng . Như thời vừa giải phóng, gã trong lớp thanh niên có học, tư tưởng cởi mở, không chịu bị kèm kẹp dưới cái lớp mặt nạ giả của tụi cộng sản con. Gã đã lên rừng gia nhập chiến khu hòng lật lại thế cờ đã chết của Cộng Hoà. Ấy, gã hăm hở xách ba lô, đang đêm lén lút với vài ba thằng bạn cùng chí khí, vượt suối băng rừng tìm đồng đội ; có biết đâu khi đến nơi, cái chiến khu mà gã mơ tưởng chỉ là một cái bẫy của con cáo già mang "họ Lê, họ Mác". Chúng không hành hạ gì gã, chẳng bắt bớ đánh đập gì cho cam. Chỉ duy có một điều, tự do và cơm áo của gã đang có bị hạn chế. Hằng ngày gã cùng lũ bạn nai tơ phải rị mọ hằng trăm trang sách của Stalin, Lenin, các "tư tưởng vĩ đại" "chính minh" của các bật quan thầy cộng sản. Cơm ăn vài hột, muối bửa có bửa không. Gã cùng lũ bạn theo năm tháng dưới kiểu đàn áp tinh thần công khai trắng trợn ấy, đã dần mụ đi. Chí khí mất, tinh thần suy sụp, thân gã trở thành một tên phế binh, tàn binh không hơn không kém. "Thấy chưa," bật quan thầy Cộng Sản đã nói với ga : "Các anh ngu dại theo Mỹ đi, để bây giờ thân hình tàn tệ như ma có ai ngó đến !" Tráo trở, du côn, chúng nói ngược không thua gì phường buôn thúng bán buôn ở chợ trời, dân lưu manh chánh hiệu .Gã chịu thua lũ người rừng " Cẩu khí"; chịu nhục mất nước, lầm lũi trốn như một con chó cụp đuôi, sau khi được phán: " Đã thấm nhuần tư tưởng của Bác, từ nay phải biết quay đầu về phục vụ con dân một cách sốt sắng nhé!". Gã bỏ nước, trong tủi hận, cái khí sung mãn của tuổi thanh niên bị sóng Đại Dương cuốn trôi về nơi cát bụi nào rồi.
Sang thế giới văn minh, gã không dám tự hào mình là một thằng đàn ông chánh hiệu. Gã sống phẳng lặng như con đường nhỏ thời sơ co.å Không ai để ý đến, cũng không ai màng đến việc gã thành công hay thất bại. Ấy vậy mà ... gã vẩn bị đời hành hạ, trù quyến.

Gã yêu Gã đã không còn là một thằng con trai nông nổi nửa, thế nhưng đụng đến đàn bà là gã luống cuống không biết đối phó thế nào.
Người yêu đầu tiên gã gặp lại chơi khăm gã, nàng có chồng, mà bảo rằng chưa. Đến khi gã đến hỏi cưới mới lòi ra sự thật. Gã bị đời nguyền rủa: Rù quyến vợ người ta, chia ly gia đình kẻ khác. Gã hoang mang, hối hận, tự đấm ngực kêu mình thằng mù. Rồi gã bỏ đi xứ khác lập nghiệp. Mười năm sau gã gặp lại cô nàng. Vẫn nhan sắc như xưa nhưng đã là bà mẹ một thân nuôi con. Cô nàng vẫn khăng khăng nói "Vẩn yêu gã như ngày nào." Thế là gã có vợ, không cưới xin, không hôn thú. Gã sống với nàng cho qua thời gian và cho bõ hận ngày xưa bị rủa oan.


Chừng vài tháng sau, gã thật lòng thố lộ cho vợ biết "gã không yêu, chỉ lấy cho bõ ghét, nhưng giờ bị dằn vặt gã đành phải chia tay thôi, xin nàng tha lỗi" Cô nàng không nói, vẩn để gã đi, như thể biết rằng gã đi vài bữa nửa tháng sẽ trở về.
Quả đúng như vậy, gã đi chỉ non tuần là lại mò về, lần này không phải gã yêu mà chỉ vì trách nhiệm. Gã đã để lại trong bụng nàng một giọt máu tinh khôi không tội lỗi. Gã trở về chịu trách nhiệm làm cha và để cô vợ cười đắc ý. Gã bỗng hiểu thêm, (mà đáng lẽ tuổi đời gã như thế, gã phải nên hiểu từ sớm ) đừng dại dột lôi thôi với đàn bà.
Gã có vợ, đời sống phiêu bạt của gã trụ lại, gã cố tỏ ra yêu vợ, trìu vợ, nhưng cái lí ở đời, "Ngựa quen đường cũ" thời nào cũng đúng. Vợ gã đẹp, nhan sắc lại lẳng lơ. Nên đàn ông theo đâu phải là chuyện khó, gã không màng đến chuyện đó, ghen rồi thì sao" Gã làm bộ như gã yêu lắm, thế mà có được gì đâu, nên gã không ghen, chỉ ngậm cười cho qua cái định số đã viết sẵn trong lá tử vi cha gã bốc cho.
Gã cần cù làm ăn, tiền gã không ham, nhưng gã muốn con có đời sống an nhàn sau này, nên gã nai lưng làm việc, tốn công học hành cho tương lai đứa con nhỏ. Cô nàng vợ gã vẩn nhởn nha tay quơ tay quào, thầm thì dấu ái những câu nói gã nghe như vịt nghe sấm; tuy vậy mà gã cũng có đến hai cục con con cách nhau bốn năm. Rồi gã ngưng hẳn.
Gã sống lại cái thời trai tráng bị kìm kẹp dưới những ngôi nhà lá của núi rừng Tây Nguyên, chịu nhồi sọ những thứ ngôn ngữ lý luận bát nháo của các quan thầy Cộng Sản. Gã vật vờ vất vưởng, rày đây mai đó, cốt sao cho qua ngày, cho có tiền nuôi hai con và mụ vợ đẹp chưng diện như công chúa.
Mười năm thoáng cái đến bên ngạch cửa. Tóc gã lấm chấm bạc. Nhìn gã cũng phong trần ghê gớm, nhưng gã có phong trần đến đâu, có dày dặn sương gió thế nào cũng không khỏi qua tay của đàn bà.
Gã bị vợ hành, bỏ không xong, lấy không đặng, thân gã như con kiến leo phải cành đa, leo nhằm cành cụt leo ra leo vào! Gã trở về với vợ, cho hai con chút thể diện làm con, khỏi bị mẹ ruột chúng hành hạ quấy rối bằng những câu mắng chó chửi mèo vô lí, ngang ngược như cua. Gã về, và theo lẽ thường, theo cái tính yếu mềm của gã, gã lại dan díu với cô nàng không tình cảm không chủ định, như câu " lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy". Gã lại thêm con, vợ gã được nguyên gia tài gã khổ công xây dựng trong mười năm nay. Đứa nhỏ ra đời là lúc gã biết, thân gã tàn thật rồi, hồn gã nát tan hoang. Gã chính ra là một cái bóng vất vưởng như một thứ ma trơi lây lấy không ai nhận làm thân nhân để cúng bái cầu tự.
Gã bỏ mặc thế giới tình yêu, quyết một lòng tu cho dứt nợ hồng trần. Nào có dễ như gã muốn, càng muốn tu, gã càng như con cá dưới nước bị bắt lên bờ, nằm dẫy đành đạch một cách đau đớn, mà không ai thương tưởng. Gã vẩn lặn lội muốn tu, mà đường tình duyên của gã trớ trêu, trong lúc gã muốn tu thì gã lại gặp cô nhỏ. Cô nhỏ cũng miệng lưỡi, xảo trá không thua gì vợ gã, cũng dối quanh dối co, cũng làm gã mê muội chìm đắm; để rồi cuối cùng sự thựccho gã biết cô nhỏ không ngây thơ ngoan hiền như gã tưởng. Nhưng một điều cô nhỏ khăng khăng đó là " Yêu gã thật lòng!". Câu này gã nghe quen quá, hằng ngày vợ gã vẩn nói như thếø. Vậy mà đã có lúc gã cứ ngỡ chính gã đưa cô nhỏ vào tình thế đau thương; Gã đang định dằn vặt gã. Nào ngờ bên kia đầu dây....
*
Ngơ ngẩn, buồn buồn, cô bé bỏ chiếc điện thoại xuống, nhìn hoài dòng chữ đã ghi số điện thoại, lòng nghi hoặc không biết mình đã gọi đúng hay sai số. Sao phone reo mà không ai bắt, chẳng lẽ khuya con người ta cũng phải đi làm"
Bồn chồn, cô nhỏ lại bốc phone, bấm số rồi thờ thẫn ngồi nghe tiếng phone reo liên tục bên kia đầu dây. Trời ngoài kia, đen tối âm u. Nhìn lâu cứ như đang nhìn vào một tấm thảm nhung đã cũ, không còn sức lóng lánh...
Và rồi, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong thanh vắng ...

Tử Ngôn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,617,312
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến