Hôm nay,  

Cô Y Tá Mỹ

13/09/200300:00:00(Xem: 143489)
Người Viết: LINDA LEE
Bài số 346-885-vb7060903

Tác giả Linda Lee, tên thật là Đặng Quý Ngọc, 46 tuổi hiện cư trú tại Garden Grove, Nam California; Công việc được ghi: là đang làm nội trợ.
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà thật ngắn gọn nhưng mạnh mẽ. Bà mẹ nằm bệnh liệt giường trong nhà cả năm. Cô y tá Mỹ “cấp tiến” bảo nên để cho bà mẹ ra đi. “Bà đâu nỡ cột chân mày. Bà muốn mày tự do chứ... Cứ thế này cả mẹ mày lẫn mày có ai sống đúng với ý nghĩa...” Sự sống và sự chết sẽ trả lời quan điểm ấy ra sao" Bài viết đầu tay của Linda Lee là câu chuyện, là cuộc tranh cãi đầy ý nghĩa cho nhiều gia đình Việt. Mong bà sẽ tiếp tục viết thêm.
*

Mẹ tôi vừa trút hơi thở cuối cùng. Có tôi thức bên cạnh. An ủi cho tôi biết nhường nào, vì suốt mấy năm săn sóc bà trên giường bệnh tôi chỉ sợ bà mất trong khi tôi ngủ hay đi vắng. Tôi nâng bà dậy, định tâm sửa lại cho ngay ngắn, nhưng khi chút hơi ấm còn lại nơi lưng bà chợt truyền qua tay tôi, tôi ôm vội lấy bà rồi ghì thật chặt và nhắm nghiền mắt lại, cố tận hưởng mấy giây phút cuối cùng tôi ngỡ là hai mẹ con còn sống với nhau.

Mở mắt, tôi nhìn mặt bà thật kỹ và cố trút lên bà tất cả lòng thương yêu và biết ơn, nhưng chỉ thấy gương mặt quen thuộc suốt đời tôi đó đang trở thành mờ ảo, nhạt nhòa. Tôi biết tôi đang khóc và bắt đầu cảm nhận những đau đớn xót xa của đứa con mới mất mẹ. Áp chặt môi lên má mẹ tôi, tôi hôn bà với tất cả sức lực, rồi vuốt mắt bà lần cuối.
Rời mẹ tôi để đi báo tin người nhà, tôi không quên gọi cảnh sát theo đúng luật lệ khi có người mất tại nhà riêng. Cảnh sát đến, hỏi vắn tắt rồi gọi 911. Trong khi chờ đợi, biết mẹ tôi đã già và nằm trên giường bệnh cả mấy năm nay, ông ấy ghi chép nhiều hơn là hỏi chuyện. Không bao lâu mấy người từ xe 911 bước vội vào, nhưng khi thấy cổ tay mẹ tôi có đeo vòng nhựa ghi không cần làm hồi sinh, họ từ tốn cho biết không thể giúp được gì, rồi từ giã.
Lúc này người nhà đến đã đông, và mấy anh chị tôi nhắc lại một việc được thầm lặng xếp đặt từ lâu: tôi chăm sóc mẹ lúc sống, bây giờ mẹ mất, mấy anh chị sẽ lo liệu tất cả. Tôi cứ đi nghỉ.
Vào một căn phòng, ngả người xuống giường, tôi bỗng để ý đến sự vắng mặt của một người mấy lúc gần đây rất gần gũi mẹ tôi: cô y tá Mỹ làm cho một hãng cung cấp dịch vụ chăm sóc bệnh nhân tại gia. Cô tên là Mary, khoảng 25 tuổi, dễ nhìn, được cử đến chăm sóc mẹ tôi thay cô Lisa nghỉ phép. Thật ra tôi thân với Lisa hơn vì cô chăm sóc mẹ tôi đã lâu và rất tâm đầu ý hợp, nhưng tôi lại phải bận tâm tới Mary nhiều hơn vì một điểm đặc biệt. Tuy cũng tận tình lo cho mẹ tôi như Lisa nhưng Mary thường có những câu bóng gió là nên để mẹ tôi mất đi, chẳng hạïn: "Nếu mẹ mày đi, bà sẽ đến một nơi tốt đẹp hơn"; "mắt bà như cầu khẩn để bà đi" "bà đâu nỡ cột chân mày, bà muốn mày tự do chứ". Đôi khi Mary dẫn giải: "Sống là vui hưởng với đời và đóng góp cho đời, nhưng cứ thế này cả mẹ mày lẫn mày có ai sống đúng với ý nghĩa đó đâu". Và cũng có lúc Mary mách nước: "Bà sẽ ra đi không một chút đau đớn nếu không ai tiếp các thức ăn uống cho bà". Phải bóng gió như vậy vì Mary biết phận sự của y tá là chăm sóc bệnh nhân chứ không được xía vô việc riêng.
Thật tình tôi không trách Mary vì xét cho cùng, mẹ tôi mất đi Mary đâu có lợi gì nếu không nói là bị mất một khách hàng. Tôi chỉ xem Mary là một phụ nữ Mỹ cấp tiến. Nhưng tôi rất đau xót khi thấy Mary coi thường đến độ như khinh rẻ sự hiện hữu của mẹ tôi trên đời này.


Tôi cãi lại Mary, mỗi ngày một đôi câu, nhưng tựu trung là: không ai thấy thương tâm bằng tôi khi nhìn mẹ tôi trong cảnh này, nhưng tôi không coi thường sự hiện hữu của mẹ tôi, vì bất cứ một sự hiện hữu nào cũng có vai trò và quyền lực trong cuộc sống. Ai đếm xỉa đến một hạt bụi bên đường, nhưng nếu nó bay vào mắt một người đang lái xe, tai nạn có thể xảy ra, rồi liên lụy đến bao người.
Tôi tâm sự: chính vì một lần phải đưa mẹ tôi vào phòng cấp cứu, tôi quen được Tân mà nay là chồng chắp nối của tôi và đang tận tình cưu mang tôi và đứa con riêng của tôi.
Tôi không bắt Mary phải nghĩ như tôi là việc gặp Tân do mẹ tôi xui khiến, chỉ muốn Mary ít nữa cũng phải thấy sự hiện hữu của mẹ tôi vẫn tác động đến đời tôi. Và hiển nhiên hơn cả là vì mẹ tôi hiện hữu nơi đây nên Mary mới phải đến đây. Trên đường đi, có thể Mary gặp phải rủi ro hay may mắn.
Nhưng tôi nói tôi nghe, Mary vẫn thường bóng gió nhắc lại việc nên để mẹ tôi ra đi cho thanh thản.
Rồi một hôm, mẹ tôi sốt nặng. Tôi gọi Mary đến xem có cần đưa vào phòng cấp cứu. Không hiểu sao lần này Mary không bóng gió gì lắm, bảo tôi có đưa cũng không chữa được, di chuyển chỉ khổ mẹ tôi.
Tôi cúp ngay điện thoại, rồi tự đưa mẹ tôi đi.
Mấy hôm sau, tôi sửng sốt khi Lisa đến cho biết Mary bị mất việc. Hãng Mary lúc nào cũng kiểm thính các cuộc nói chuyện với khách hàng và nhận thấy lời lẽ của Mary đã vượt giới hạn nhiệm vụ của y tá.
Bây giờ nhớ lại những việc trên, tôi bỗng thấy có sự thôi thúc phải báo cho Mary biết mẹ tôi đã mất. Nhưng hỏi không ra số điện thoại riêng của Mary, tôi chỉ báo cho Lisa.
*
Chừng nửa tiếng nữa là lễ hỏa táng mẹ tôi. Bên bàn thờ đặt ở nhà quàn, tôi chấp tay đứng giữa trầm hương nghi ngút, với những ý nghĩ chập chờn về lẽ sinh tử ở đời, và những kỷ niệm gia đình thuở còn cha mẹ. Biết bao là luyến tiếc và ân hận làm tôi ấm ức, tức tưởi, có lúc quệït nước mắt như trẻ con. Bỗng có người ghé tai cho biết Lisa đến chia buồn nhưng xin đứng ngoài vì sợ dị ứng với mùi trầm hương.
Tôi bước ra, nắng lóe vào mắt nhưng vẫn nhận được ngay người đứng cạnh Lisa là Mary. Thoáng chút xúc động tôi bối rối chào Mary trước nhưng Lisa là người đầu tiên ngỏ lời chia buồn với những câu thông thường nhưng thành thật. Tiếp đó Mary bước lại gần tôi và chỉ vắn tắt: "Mày đúng. Tao mất việc vì mẹ mày".
Ánh mắt Mary làm tôi biết ngay đây không phải là một câu trách móc. Mary chỉ muốn công nhận với tôi quyền lực của mẹ tôi lúc còn sống. Có an ủi nào bằng, nước mắt tôi bỗng trào ra, và trong khi tôi chưa biết phải cám ơn Mary đến nhường nào, cô đã ôm chầm lấy tôi.
*
Lửa phựt trong lò thiêu cùng tiếng bật khóc của người chung quanh. Tim tôi nhói lên với những ấm ức tức tưởi trở về mãnh liệt hơn bao giờ hết! Mẹ ơi, tha thứ cho con. Biết bao lần con đã cãi lại mẹ, hỗn với mẹ,ï muốn xa lánh mẹ, thậm chí ghét mẹ. Nhưng mẹ ơi, không bao giờ hay bất cứ trong hoàn cảnh nào con dám coi thường sự hiện hữu của mẹ trong đời con và trong đời mọi người ngay cả khi mẹ nằm hàng năm trên giường bệnh mà có người nghĩ là mẹ sống thừa.
Bất giác tôi nắm chặt lấy tay đứa con đang đứng cạnh. Tôi không nghi ngờ gì việc nó thương ngoại nhưng tính chất Mỹ hóa vẫn biểu lộ mỗi khi nó nhìn ngoại nằm bất động trên giường, rồi thắc mắc, và phản đối tại sao tôi lại để ngoại nó phải sống như vậy.
Tôi nhất quyết sẽ kể nó nghe lời chia buồn của Mary, một người có tính chất Mỹ và cấp tiến hơn nó nhiều và…. con ơi, nếu một mai mẹ cũng như ngoại, con có quyền xa lánh mẹ vì không ai bắt con phải gần gũi những gì chỉ làm cho con đau xót, nhưng con không được coi thường sự hiện hữu và quyền lực của mẹ, sự hiện hữu và quyền lực mà dẫu mẹ ở trong tình trạng nào đi nữa, cũng chỉ mong để che chở và đùm bọc lấy con suốt đời.

LYNDA LEE

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,178,597
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến