Hôm nay,  

Thanksgiving

26/11/200300:00:00(Xem: 148687)
Người viết: Nguyệt Bình
Bài tham dự: 412-951-VB5261103

Tác giả Nguyệt Bình, nguyên là một cựu giáo viên, hiện cư trú vùng Little Saigon, Nam California. Sau đây là bài viềt về nước Mỹ thứ ba của bà, sau hai bài về “Lễ Mẹ” và “Mùa Thu Cali”.

Trở thành người Mỹ gốc Việt với tôi như là một huyền thoại. Tôi rời khỏi quê nhà trong cái chung của vận nước lại có cái riêng của gia đình và có cái rất riêng của chính bản thân tôi.
Đã lâu lắm, lúc tôi còn ờ Pleiku, vào khoảng năm 1972 tình cờ có 2 bà lão ăn xin dìu nhau đến nhà tôi xin ăn cơm chay, rồi một trong hai bà ấy nắm lấy tay tôi mà bảo: "Rồi đây cô sẽ xuất ngoại ly hương". Bà nhắc đi nhắc lại nhiều lần như thế. Ồ! Một câu nói đầy kỳ lạ đối với tôi. Tôi không hề có ý niệm về điều ấy vả lại giữa lúc ly loạn chiến tranh ở miền Trung mùa hè đỏ lửa, chồng cầm quân ngoài chiến trận chẳng biết sống chết thế nào, mong mỏi có sự bình an là trên hết chứ trong tay 2 con còn bé dại có gì đâu mà suy nghĩ vẩn vơ. Mỗi ngày tôi cứ hẹn 2 bà lão đến ăn cơm chay. Trông họ như là 2 người cư sĩ chứ không phải là những kẻ ăn xin đói khổ nghèo nàn. Cứ mỗi ngày 2 bà đến đều nhắc đến điều xuất ngoại của tôi. Tôi trân trọng thưa với 2 bà: "Con không hề có ý niệm sắp xếp tính suy về điều ấy cả" vả lại con cũng không có năng khiếu gì đặc biệt để đi xa học hỏi thêm cũng như điều kiện hoàn cảnh nào để thực hiện điều ấy cả. Hai bà lão nhất mực khăng khăng "Cô cứ tin tôi đi, tôi không biết lý do gì nhưng điều đó hoàn toàn có thật. Sau này cô đi rồi hãy nhớ đến chúng tôi nhé".
Thời gian trôi qua thật nhanh, qua bao biến cố thăng trầm 1972-1973 giặc giã loạn ly khắp nước. Vợ chồng con cái tôi được dịp đổi về Cam Ranh.
Rồi đến 1975 chạy loạn tả tơi. Sau đó là chồng vào tù cải tạo, vợ vì thiết tha mong mỏi chồng về sớm nên tự nguyện đánh đổi giá "kinh tế mới" theo lời kêu gọi hứa hẹn sẽ cho chồng về đoàn tụ gia đình. Thế nhưng, câu trả lời chỉ là thực tế chua chát đắng cay, 10 năm vò võ bên đàn con thơ 3 đứa. Đứa bé nhất chưa tròn 1 tuổi.
Qua bao nhiêu khốn khó nhưng tôi vẫn không hề có ý niệm gì và ước mơ gì về việc ra khỏi đất nước quê hương vì quá xa vời đối với tầm tay tôi và tôi cũng quên bẵng đi chuyện giữa 2 bà lão ăn xin ngày ấy.
Đùng một cái, như có phép lạ của một "bàn tay" sau 10 năm chồng tôi về. Sau đó là cả gia đình được đoàn tụ trên đất Mỹ. Trên mảnh đất đầy bao dung "Tự do và nhân ái", tôi vẫn quên đi lời 2 bà lão kể trên.
Sau mấy năm tôi được vào quốc tịch, đời sống đã đi vào ổn định lúc đó gia đình vợ chồng con cái quây quần ôn lại quãng đời đã qua, tôi mới nhớ lại những lời nói ngày nào mà bây giờ chắc chắn 2 bà đã quá vãng. Tôi âm thầm cảm ơn hai bà và thương tiếc bằng lời nguyện cầu cho hai bà bây giờ ở đâu đó bên kia thế giới được mãn túc thăng hoa.


Tôi không thể nào viết hết những cảm tưởng của mình về ân phước mà tôi được làm người dân của dân tộc Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Một mảnh đất rộng lớn bao dung về mọi mặt, nơi dung nhập mọi sắc dân trên thế giới. Phải nói rằng đây là vườn địa đàng nơi trần thế nếu ta biết cách nhìn và cách sống với ý nghĩa đó. Sự bao dung cả lãnh vực vật chất lẫn tinh thần văn hóa và còn cao xa hơn nữa đó là lãnh vực "tâm linh". Tất cả mọi tôn giáo nơi đây đều có mặt và nở rộ như hoa xuân mà không hề có sự phân cách chèn ép, hoàn toàn được tự do trong mọi sinh hoạt của đoàn thể họ mà còn được khuyến khích người dân nên đi vào tôn giáo. Quả đúng, hạnh phúc trong tầm tay, vạn nhất đều do tâm nhìn thấy một cách sâu xa rộng khắp xóa bỏ những vặc vảnh nhỏ nhoi bên lề cuộc sống.
Dân tộc Mỹ mới dựng nước chỉ vỏn vẹn hơn 300 năm mà họ đã hoàn mãn đứng vững vàng trên địa vị nhân bản của con người. Giờ đây họ có thể ngẩng cao đầu để hãnh diện tự hào về dân tộc tính của họ trong đó có tôi.
Điều đó thể hiện một cách rõ ràng rành rẽ trên mỗi khuôn mặt rạng rỡ của người dân Mỹ khi đón nhận mùa lễ Thanksgiving.
Mùa lễ "tạ ơn" là một truyền thống vô cùng cao đẹp, sống động khơi dậy trong lòng mọi người dân Mỹ lòng ghi ơn và niềm sùng kính đến Phật Trời và các đấng thánh linh mà ta cũng có thể gọi chung là Thượng đế hay Đấng sáng tạo.
Sở dĩ dân tộc Mỹ trở nên phồn vinh giàu có đó là nhờ tính rộng lượng bao dung, lòng biết ơn, sự sùng kính. Con người vượt hẳn lên muôn loài dung dữ bấy nhiêu điều đó mà ở các loài khác chúng ta không tìm thấy được.
Nhưng nhờ đâu mà họ có được những đức tính vô cùng cao quý ấy"
Để tránh sự đàn áp tôn giáo nơi quê nhà mà nhóm di dân gồm 102 người Thanh giáo đến Plymont trên chiếc tàu mang tên MayFlower vào mùa đông 1620 đi tìm tân thế giới. Sau đó họ được mãn nguyện với ân phước lớn lao đời sống dồi dào lần lượt lớn mạnh phồn vinh. Để biết đến ân sâu của thượng đế người Mỹ tổ chức đại lễ Thanksgiving.
Đáng ghi nhận buổi lễ đầu tiên hoàn toàn không có gà tây, nước xốt dâu và bánh bí. Hoàn toàn thuần tịnh lời cầu nguyện và lòng sùng kính biết ơn. Lễ Thanksgiving đã trở thành truyền thống vô cùng tốt đẹp và cao quý.
Dân tộc Mỹ không những chỉ sống bao dung trên đất nước họ mà còn bao dung trên tất cả đất nước bạn anh em, bằng chia xẻ hỗ trợ vật chất lẫn tinh thần. Dù rằng đâu đó có xảy ra chiến tranh có người Mỹ tham dự âu cũng chỉ nhằm hài hòa giải quyết dập tắt mọi ngọn lửa hoặc bùng cháy hoặc âm ỷ cháy nguy hại con người trên địa cầu như việc chống khủng bố, chống bất công áp bức ... và khi nào dân tộc Mỹ cũng hài hòa nhân hậu trong việc đền bù những mất mát tổn thương cho nơi họ tham dự sự việc đáng tiếc xảy ra. Hơn thế nữa dân tộc Mỹ còn không ngớt mở rộng vòng tay cứu giúp những dân tộc anh em chẳng may bị thiên tai lũ lụt động đất, đói khổ hạn hán...
Từ đó tôi càng vui sướng tự hào hơn lên khi được là người dân Mỹ gốc Việt. Tôi cảm thấy mình được hòa vui trong mùa lễ tạ ơn. Không những thế trong tôi luôn nghĩ rằng tạ ơn không chỉ một ngày, một mùa mà tất cả mọi ngày đều là ngày phải tạ ơn.
Và điều tôi mong mỏi ước ao sâu xa hơn là mãi mãi duy trì truyền thống lễ tạ ơn của dân tộc Mỹ được thánh thiện như ngày lễ tạ ơn ban đầu, hoàn toàn không có hàng ngàn vạn con gà Tây bị giết để đánh mất sự sống mà Thượng đế đã ban cho chúng. Có thể duy trì nước xốt dâu, bánh bí, trái cây và với trọn vẹn sự biết ơn và lòng sùng kính đối với Đấng vô cùng.

Nguyệt Bình
Kính tặng Ông bà nội Châu
Gia đình cựu tù nhân Bình Điền Huế
Gia đình SP Qui Nhơn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,259,900
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến