Hôm nay,  

Cảm Suy Của Một Kẻ Bần Cùng Mới Ở Mỹ

28/11/200300:00:00(Xem: 164341)
Người viết: L.V.C.Ngọc
Bài số 410-949-VB3251103

Tác giả L.V.C. Ngọc vừa tới Mỹ chiều 3-10-2003, nhờ sự bảo lãnh của gia đình bên vợ. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh khó khăn của ông ngày đầu tới nước Mỹ. Sau đây là phần tiếp theo. Xin chúc ông may mắn và mong ông có thể viết tiếp để chia xẻ những kinh nghiệm vượt khó của ông tại nước Mỹ.

*

Santa, ngày... tháng... năm 2003
Anh Ng,
Có lẽ miền Nam nước ta bây giờ đã cuối mùa mưa bão lụt lội. Chỉ mới hơn một tháng nay thôi em đã sống trong mùa mưa bão ấy. Khỏi phải nói, chắc chúng ta cũng đã thấm được nỗi lầm than cơ cực của dân nghèo nước mình, trong đó có chúng ta.
Dạo này anh thế nào" Có khỏe không" Em hỏi vậy thôi, chứ biết anh không khỏe em cũng chẳng làm gì giúp anh được. Ở Cali đang vào mùa thu-đông. Trời se lạnh về đêm, thỉnh thoảng sáng sớm có sương mù, có chiều lác đác mưa, có ngày nắng đẹp, cảnh thu trên đất Mỹ làm em chạnh nhớ câu thơ Đỗ Phủ: “Cô chu nhất hệ cố viên tâm...” Người ta chỉ nhớ quê hương, khi đã xa nó.
Ta đã sống hai phần ba thế kỷ ở Việt Nam. Mặn ngọt chua cay đắng chát đã lịch duyệt. Thế mà giờ đây mái tóc điểm sương, em vẫn còn lên đường, anh không đưa tiễn. Em có một người bạn thân duy nhất cũng không đưa tiễn. Em hiểu, khi ta quá khổ thì được đi là giải thoát, nên thương người ở lại.
Trong lá thư trước, em đã hứa sẽ nói cho anh nghe về ngày đầu em tới Mỹ. Em chỉ là kẻ di dân, đi theo diện em trai vợ bảo lãnh.
Ngay ngày em đến Mỹ lần đầu, em bị cha vợ mắng, lý do: em là kẻ ở đâu cũng gây xáo trộn, phá hoại nhà người ta, ông nói em dụ dỗ con gái ông, làm con gái ông bị cầm chân ở Việt Nam gần hai chục năm không được sớm sang Mỹ.
Mấy ngày đầu ông tạm cho em tá túc ở nhà ông. Sau đó ông bảo vợ em và em đến ở nhà khác để làm việc nhà trông coi con cái của thứ nữ của ông. Nhưng độ một tuần sau, ông lại tỏ vẻ mặt tươi cười, nói lời nhỏ nhẹ ngọt dịu với em chứ không còn giữ sắc mặt hằm hằm, nói năng xẳng như trước nữa. Ông bảo em nên cách ly vợ em, để cho cô ấy tự do học hành, mười mười lăm năm sau gặp nhau cũng không muộn. Ông hứa giúp em mỗi tháng ba trăm mỹ kim trong thời gian ba tháng. Với số tiền đó em hiện đang thuê phòng trọ với giá hai trăm năm mươi mỹ kim mỗi tháng. Em còn năm mươi mỹ kim mà phải chi vào tiền ăn uống, thuốc men, quần áo, giặt giũ, xe bus và những thứ chi tiêu khác hàng tháng. Có nhiều ngày em phải đi ăn bánh mì không với muối. Em còn mang bệnh trong người, nhưng không thể đi khám bác sĩ và mua thuốc.Ông khuyên em nên tự tìm kiếm việc làm mà sống, ông nói ở đất Mỹ này không ai nhờ ai được, ông bảo đừng đem thứ Nhân nghĩa lạc hậu ra nói ở đây. Ông chê cái thứ triết lý cùn của em. Ở đây người ta vất nó vào sọt rác, rằng hạng người ngổ ngáo ngang ngược như em không thể sống chung trong nhà ông vv….
Cha mẹ vợ em đã có quốc tịch Mỹ được nhận tiền trợ cấp tuổi già và medical tức trợ cấp y tế. Họ qua Mỹ đã mười một năm nay, do người con trai ruột bảo lãnh. Bây giờ họ sống rất đàng hoàng có nhà, có xe có tiền gởi ngân hàng. Người con trai ruột của họ là em trai ruột của vợ em. Cậu ấy vượt biên năm 1982, lúc mới mười sáu tuổi, cha mẹ cậu xúi cậu vượt biên, vì đời sống gia đình cơ cực. Năm nay cậu đã 37 tuổi sống vững vàng trên nước Mỹ này.
Như em mới nói cha mẹ vợ em thay mặt cậu là người bảo lãnh vợ chồng em, cho em mỗi tháng ba trăm mỹ kim trong ba tháng, bảo em thuê phòng riêng ăn ở. Còn vợ em thì ông bà nuôi bảo sống cách ly em ra. Ông bà bảo nếu vợ em sống với em thì có đi ăn mày, về già sẽ khổ lắm. Ông bà lấy làm tủi nhục thấy con gái mình lấy phải một người chồng ngu dốt, bệnh hoạn, già yếu, tứ cố vô thân, bần cùng ở trên nước Mỹ giàu sang, văn minh này.
Vợ em rất ngoan hiền, hiếu thảo. Cô ấy hiện sống ở nhà cha mẹ để hầu hạ các ngài lúc tuổi già và để chăm sóc cho bốn đứa con nhỏ của vợ chồng người anh ruột mới từ Việt Nam sang Mỹ định cư trước chúng em một tháng. Người chị dâu của vợ em hiện nay đang mang thai nữa.


Cả tuần nay em cảm thấy trong người yếu mệt. Em thì nhiều bệnh lắm, em sợ những bệnh cũ tái phát, nhất là bệnh phổi. Vợ chồng người chủ nhà hiện em đang thuê ở trọ là người Việt họ thấy tình cảnh em sống một mình, bệnh hoạn, già nua, ngheò túng, nên họ thương. Thay vì lấy hai trăm năm chục tiền nhà mỗi tháng họ bớt cho hai chục nhưng lòng tốt người ta có giới hạn. Không biết vài tháng sau, cha mẹ vợ không trả tiền nhà thì đời em sẽ ra sao.
Hôm 12 tháng 11 vừa rồi em có đến cơ quan làm phúc của thành phố nơi em ở đường Walnut để làm đơn xin… nghĩa là vì quá thiếu thốn nên tham lam xin tất cả: thuốc men, thực phẩm, nhà ở… Một ông nhân viên cơ quan từ thiện người Việt Nam chỉ cho em điền đơn này mấy chữ tiếng Mỹ là Underaged rồi ông bảo em ký. Em ngồi đợi hơn 2 tiếng trong phòng dành cho những người như em, không ăn trưa dù đói khát, mệt lả.
Khoảng một giờ chiều một bà người Việt kêu em vào phòng phỏng vấn. Em trình bày lý do tại sao phải xin chính phủ trợ cấp cho bà nghe. Bà ta bảo em chưa đủ 65 tuổi là tuổi cần được trợ cấp, mặc dù em đã có số thẻ thường trú và số an sinh, cũng như giấy tờ chứng minh bệnh tật.
Khi tiễn em ra khỏi phòng, có lẽ động lòng trắc ẩn, bà ta chỉ cho em một địa chỉ khác ở đường Grand bảo em đến đó xin medical. Bà ta còn cho em những địa chỉ groceries những hot meal & lunch, những shelter & housing, tức là những chỗ ăn ở tạm thời miễn phí của các cơ quan từ thiện cho những người cùng khổ như em. Cảm ơn lòng tốt của bà. Nhưng em không biết tiếng Mỹ không biết đường đi, cũng không có phương tiện đi tìm.
Điều em ghi nhận là ở nước Mỹ này người ta thực sự thương những kẻ bần cùng, khi người ta dư dả. Ở đây không có cảnh thương tâm trong Les Miserables của Victor Hugo nhưng ở đây người ta cũng sợ những kẻ giả bộ cơ nhỡ để xin tiền mặt cứu trợ, xin cấp thiếu mua thực phẩm miễn phí, chính quyền nghiêm khắc trừng phạt những tội gian lận ấy vì nếu dung túng sẽ làm phương hại đến kinh tế quốc gia cũng như gián tiếp khuyến khích sự lười biếng.
Nghe theo lời chỉ bảo của bà cán sự xã hội hôm qua, em lại lần mò tìm đến một chỗ cứu trợ xã hội khác của Santa Ana ở đường Grand. Mấy cô tiếp em nói bằng tiếng Mỹ nên nghe không hiểu gì cả. Em ra dấu cho họ rằng em là người Việt Nam, muốn gặp một người thông dịch biết tiếng Việt. Lát sau có một cậu người Việt tiếp em. Em nói với cậu ấy rằng em muốn xin một tờ đơn xin trợ cấp bằng tiếng Việt để điền và cậu ấy vui vẻ làm theo lời em yêu cầu.
Cũng như hôm qua, trưa em nhịn đói ngồi đợi gần hai giờ mà chưa nghe gọi tên phỏng vấn. Em phải hỏi lại cô nhận đơn về lý do chậm trễ thì cô mới sực nhớ ra và báo cáo cho bà người Việt kêu em vào phòng hỏi. Em khai mình bị bệnh nhưng không có tiền khám bác sĩ hay mua thuốc nên xin chính quyền giúp đỡ. Bà phỏng vấn em sau khi xem xét giấy tờ hứa sẽ gửi medical cho em nhưng phải đợi đến lúc em đủ 65 tuổi.
Lúc từ giã bà ta ra về, em chắp tay vài chào tạ ơn. Vừa lên xe bus em vừa nghĩ: chính quyền là trung gian giai cấp giàu có và nghèo khổ chứ không thiên vị bên nào. Một chính quyền thiên vị thì bất công mà đã bất công thì không thể nói là có đạo đức. Em tạ ơn chính phủ Mỹ về lòng tốt vô tư của họ.
Vào ngày thứ năm của tuần lễ thứ tư của tháng mười một này người Mỹ sẽ bắt đầu ăn mừng Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) để kỷ niệm các cha di cư thanh giáo Anh ở Plymouth, Massachusettes đã được mùa gặt hái đầu tiên vào năm 1621. thời bấy giờ các cha và dân chúng đã ăn mừng lễ ấy bằng gà tây và bánh bí ngô, quây quần bên ngọn lửa ấm trong không khí thân mật gia đình đoàn tụ. Em không biết tiếng anh, nhưng theo nhiều người giải thích thì chữ Thanksgiving gồm hai chữ Thanks: cảm tạ và giving: ban tặng. Kẻ nói lên lời cảm ơn là chúng ta còn kẻ ban ơn là đấng vô hình ban tặng. Bởi vì, có vô hình mới thi ân bất cầu báo. Ta cảm tạ là cảm tạ trước đấng vô cầu ấy nghĩa là vô ngã hay nói theo Ấn Độ giáo là Vô Đức Bà La Môn nhưng Vô Đức có thể sinh ra Hữu Đức và dù Vô Đức hay Hữu Đức thì nói như Lão Tử đều Huyền Diệu cả đó là Cửu sinh thành chúng ta. Vậy cảm ơn đây là cảm ơn Đức sinh thành không chỉ chúng ta mà còn cả trời đất vạn vật. Thấy được Đức vô cầu mà cảm ơn là thấy biết và sống đạo vậy là thấy được bản lai diện mục vậy. Theo em nghĩ, đó là nền tảng của các tôn giáo lớn của nhân loại.
Trên đây là một vài ý nghĩa của em. Nếu có gì không vừa ý, xin anh bỏ lỗi cho nhé.
Kính thư,

L.V. C. Ngoc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,752,620
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến