Hôm nay,  

Mùa Cúm

14/01/200400:00:00(Xem: 146702)
Người viết: LÊ HIỀN
Bài số 444-982-Vb4070104

Lê Hiền là tác giả nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đã được phổ biến. Ông sinh năm 1951, du học tại Nhật trước 1975. Đến Mỹ năm 1981. Công việc: kỹ sư điện tại hãng ởÛ Irvine, thành phố mà ông và gia đình hiện đang cư trú. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

Tôi nằm trong chăn rên hừ hừ. Đã trùm lên người ba lớp chăn dầy rồi mà vẫn còn cảm thấy lạnh. Cái lạnh từ xương lạnh ra chứ không phải từ ngoài vào nên khó chịu vô cùng. Lạnh như vầy mà vợ tôi sờ vào trán tôi thấy nóng ran. Đo cặp thuỷ nhiệt độ vọt lên tới 102 độ F lúc nào không biết. Tống hai viên Tynenol 500mg rồi trở mình nằm tiếp. Một giờ sau tôi lại cảm thấy nóng ran người, hình như thuốc đã thấm, ba lớp chăn được tôi vất xuống giường. Nóng quá chịu không nổi. Lại còn ho sặc sụa rũ cả ngưòi ra. Một hồi sau thấy khỏe ru đi xuống lầu bật truyền hình coi tin tức. Mới đó! lại thấy ớn lạnh không ngồi nổi nữa, lại đi nằm, lại lạnh run cầm cập. Tôi giống như là làm bộ bệnh, mới đó không có sức kháng cự xụi lơ nằm một đống, sau đó ngồi dậy tỉnh bơ. Hai ngày sau thì bớt. Bệnh cúm gì mà kỳ vậy cà"
Tôi vừa khỏi xong đến phiên bà xã, ba đứa con, chắc bị lây từ tôi vì vi trùng cúm bay khắp cả nhà thì làm sao tránh khỏi.
Gọi điện thoại vào hãng báo cho xếp biết.
- Hê boss, cả nhà tui bị bệnh flu cho tui ở nhà nghe.
- Ở nhà đi đừng có vào hãng mà truyền bệnh flu cho người khác.
Nghe đến flu là ông boss sợ xanh mặt, bắt tôi ở nhà, sợ lây như bệnh hủi. Tôi trở thành Mr Mom bất đắc dĩ. Sáng sớm chạy ra 99 Ranh Market ở Irvine mua ít xương gà và ức gà về nấu cháo và phở gà, một ít hành và ngò.
Như lời vợ dậy. Nấu nồi nước đợi xôi bọt, tôi bỏ xương vào nồi cái bịch, nước sôi văng tung tóe cả vào tay rát bỏng. Ráng chịu. Chừng 5 phút sau vội cầm nồi nước xôi có xương đổ ra rổ, phản xạ tự nhiên tôi vội rụt hai ngón tay lại sờ vào hai tai cho bớt nóng (tía ơi quên bao tay). Kỳ này chắc ăn cẩn thận có bao tay. Nước máu từ xương đục ngầu được đổ đi. Thay vào đó nước mới. Ninh chừng hơn hai tiếng đồng hồ đã có nồi cháo gà và nồi phở gà. Bốn tô cháo gà đuợc múc cho mấy mẹ con ăn.
- Sao hả thế nào mấy đứa, cháo bố nấu có ăn được không"
- Ăn OK nhưng mà thua mẹ nấu.
- Thế mà cũng nói lẽ dĩ nhiên là thua mẹ mày rồi.
Đo độ nóng cho cả nhà, đứa nhỏ nhất cho đến đứa lớn, cuối cùng mới đến bà xã. Tất cả đều gần 102 độ F, vội lấy thuốc cho từng người uống. Mấy mẹ con mặc ba bốn lớp áo mà vẫn thấy lạnh, rên hừ hừ, mặt mày bơ phờ như không có sinh khí. Bà xã chịu không nổi đi lên lầu nằm đắp hai lớp chăn dầy cộm, người run lên từng chập, mà tôi sờ vào trán thì thấy nóng ran.
- Nóng hay lạnh vậy bà xã"
- Lạnh run chịu không nổi cho thêm cái chăn nữa đi ông xã. Hai hàm răng đánh bò cạp.
Vài tiếng đồng hồ sau bà xã đi xuống lầu mặt tươi rói như chưa hề bị bệnh. Nấu cho bà xã tô phở gà, xé nhỏ thịt gà bỏ vào trong tô, ăn cũng không đến nỗi tệ. Uống viên thuốc cúm và thuốc ho, bà xã ngồi vào ghế xa lông bật ti vi coi. Tưởng là khỏi bệnh rồi, vậy mà cúm lại vật bà xã nằm xuống xụi lơ trở lại, mấy đứa con cũng y chang như vậy. Bệnh gỉa vờ ấy mà, ốm đó rồi lại khoẻ ru lại nằm ngủ li bì trên giường. Cứ phải canh chừng đo nhiệt độ thân thể, sờ đầu sờ trán từng đứa coi có nóng không. Gọi điện thoại vào trường xin phép cho con nghỉ, trường thông cảm vì biết mùa này là bệnh cúm.
- Cho xin lon seven-up đi ông xã, khát nước quá. Vợ tôi thều thào nói không ra hơi.
Tôi lại bên tủ lạnh lấy bốn lon seven-up cho luôn mấy đứa nhỏ. Hết 24 lon seven-up, tôi chạy ra mua hai thùng 24 lon cho chắc ăn, mấy đứa nhỏ được dịp bệnh uống thả dàn.


- Ông xã đấm bóp dùm được không, nằm nhiều quá xương lưng hơi ê ẩm.
Tôi đấm bằng hai tay không đã ngứa. May nhà có cái máy đấm bóp bằng điện, tôi bật lên tẩm quất cho bà xã, một lúc mới cảm thấy bớt đau lưng.
Thứ bảy chở thằng lớn đi thi SAT, không thể bỏ được. Sáng thức dậy 7 giờ mặt mày nhăn nhó, ăn tô cháo cho ấm bụng, uống thêm viên thuốc Tynenol và thuốc ho. 8 giờ có mặt ở trường thi coi bộ kỳ này không thể tập trung làm bài được. Buổi trưa đón thằng lớn đi thi về trên xe hỏi bài test, nó lắc đầu không có thể tập trung làm bài được, lúc nóng lúc lạnh. Vừa nói nó vừa ho sù sụ. Hỏi trong lớp thi nó cũng ho như vậy sao" Nó gật đầu.
Tin tức ti vi, sơ khởi đã có trên mười đứa trẻ chết vì bị cúm. Năm nay sở y tế đã báo trước là dịch cúm rất nặng và lan truyền nhanh, vây mà nhiều gia đình cứ lơ là kể cả gia đình tôi. Thuốc chích ngừa cúm cũng hết phải nhập cảng từ Anh.
Chủ Nhật bỏ lễ nhà thờ, thôi đành vậy chúa cũng thông cảm, khi khỏi sẽ đọc kinh bù trừ. Tôi đi nhà thờ một mình, nhiều tiếng ho xù sụ chỗ này chỗ kia, cũng có nhiều người bị cúm, nhất là trẻ con và người gìa. Đang coi lễ bỗng có đám nhân viên cứu thương đẩy xe băng ca vào trong nhà thờ khiêng ra một cụ gìa khó thở vì bị cúm. Xe đến yên lặng không một tiếng còi hụ cha xứ đã dặn đừng lên còi hụ vì đang có lễ.
Thứ ba cả nhà trông có vẻ đã khoẻ, có sinh khí một chút. Ăn cháo và phở gà tôi nấu ớn lên tới cổ, nuốt không trôi. Chở cả nhà đi ra tiệm phở Bắc gần nhà, may là trên khu Irvine cũng có tiệm phở ăn cũng được dù không bằng dưới phố Bolsa. Kêu năm tô phở bò tái đặc biệt, cả nhà húp hà như chưa bao giờ được ăn ngon đến như vậy.
Vừa khỏi bệnh cúm xong gia đình vợ chồng người em gái bà xã từ Oregon xuống chơi. Ngày đầu còn vui vẻ, không ngờ bữa sau cả nhà gồm năm người bị ma vật nằm rên hừ hừ nóng lạnh bất thường, vi trùng cúm vẫn còn sống vất vưởng trong nhà mặc dù nhà cửa đã được mở toang để không khí mới ra vô. Cả gia đình cô em nằm lì ở nhà mất toi hai ngày không đi chơi đâu được. Thuốc của gia đình tôi còn dư lại nhiều được gia đình cô em thầu lại hết luôn.
- Xuống dưới này chơi vui chưa thấy đã phải nằm vùi mất mấy hôm. Cô em gái bà xã than thở.
- Thì bị bệnh ở đây về trên đó khỏi mắc bệnh lại cũng tốt thôi. Bà xã tôi thòng một câu, cô em đang rên rỉ lạnh cười không nổi.
Mặc dù bệnh chả nhẽ nằm nhà. Ngày 25 vào sáng ngày Giáng Sinh vợ chồng cô em rủ đi Las Vegas mặc dầu còn nóng lạnh liên miên. Hai gia đình đi trên hai chiếc xe minivan Toyota Sienna, trên đường đi freeway 15 chiếc xe gia đình cô em chao đảo không biết bởi vì gió thổi mạnh hay người chồng bị say thuốc lái xe lạng quạng, chạy đến Barstow thì nghỉ chồng cô em buồn ngủ chịu không nổi vì thuốc cúm thấm. Nghỉ một tiếng sau đó lên xe tiếp tục đi về hướng bắc tới Las Vegas khoảng 3 giờ chiều, mưa vẫn còn rơi. Check in phòng ngủ xong vợ chồng con cái gia đình cô em nằm lì trong phòng ngủ tiếp cho qua cơn thuốc hành. Không biết đi Las Vegas chơi làm chi cho nó cực cái thân.
Ngày 30 gia đình cô em trở về Oregon mang theo vi trùng cúm từ nam cali nắng ấm lên miền bắc lạnh giá tuyết rơi đầy đường, ngoài trời lạnh dưới không độ. Thế là mất toi gần hai tuần lễ đi chơi xuống nam Cali chỉ để mang bệnh đem về nhà.
Nghĩ lại hơn 5 năm trước khi còn ở vùng Bolsa cả nhà cũng bị một trận cúm như vậy mà chưa tởn. Sợ quá rồi qua sang năm nhất định phải bắt cả nhà chích ngừa cúm giữa tháng 11.
Cúm vẫn còn đang hoành hành bên ngoài từ miền Đông qua đến miền Tây nước Mỹ. Năm nay lại sẽ có bao nhiêu người chết nữa đây"

Lê Hiền,
Mùa Cúm, Irvine 2003

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,024,478
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến