Hôm nay,  

Xuân Về Nhớ Mẹ

31/01/200400:00:00(Xem: 130362)
Người Viết: NGUYỄN T. HỒNG LẠC
Bài số 460-998-Vb5290104

Tác giả Nguyễn Thị Hồng Lạc cho biết bà sinh năm 1947, hiện cư trú tại Troy, Michigan; Nghề nghiệp: Machine Operator. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là câu chuyện một bà vợ, bà mẹ phấn đấu đi làm lo lắng cho con trong khi cậu con thì cần sa, ma tuý về Việt Nam bị công an Cộng Sản bắt giữ, vu vạ tống tiền. Sau đây là bài viết thứ ba của bà, được ghi lời đề tặng như sau:
Thân tặng Ngô Thị Ngọc Dung, người bạn thân duy nhất của tôi, đã giúp đỡ lúc tôi còn đi học, sau 40 năm mới liên lạc được.
*

Mỗi năm cứ độ xuân về Tết đến là chị Lệ thấy buồn man mác. Mới đó mà đã mười hai cái Tết trên xứ người. Trời Michigan mới vào đông một tháng mà lạnh buốt thấu xương, có lẽ cũng cảm thông với nỗi buồn của chị nên bầu trời âm u mây xám. Một mình ngồi trước máy điện toán, cạnh cửa sổ nhìn tuyết trắng bay bay trên lá trên cây trên cỏ trên đường đi trên mái nhà, đâu đâu cũng phủ một màu trắng xóa. Chị Lẹâ thấy nhớ Mẹ và quê hương vô cùng, nhớ con đường đá đỏ gồ ghề chỗ lồi chỗ lõm dẫn vào thôn xóm Tân Ân, có chùa thầy Tám, có lũy tre xanh, có rạch dừa nước có con ba khía, có con còng nho nhỏ đỏ đỏ xanh xanh trông rất dễ thương, có ao sen cho dân làng chiều chiều nhộn nhịp gánh nước trên đường để xài trong ba ngày Tết, tai không quên lắng nghe tiếng hò văng vẳng của mấy cô thôn nữ đang gặt lúa ở dưới ruộng sâu.
Nơi đó có Mẹ hiền đã sinh chị ra nuôi chị lớn, nhà Mẹ nghèo nhưng Mẹ buôn tảo bán tần, lấy chỗ nầy lấp chỗ kia, không ngại dãi nắng dầm mưa để nuôi chị ăn học, cho chị có chút đỉnh kiến thức với người ta. Mẹ nói: "nhà Mẹ nghèo, Mẹ không có tài sản để lại cho con, con rán học thành tài để sau nầy nhờ tấm thân". Nhưng chị đã không nhớ lời Mẹ dạy, học hành chưa tới đâu, mới mười sáu tuổi đầu, bồng bột yêu đương, bất kể hậu quả, để có bầu với người bạn học cùng trường nhưng hơn chị ba lớp, ở nhà trọ đàng sau nhà chị. Ngày chị đi thi bằng Trung học đệ nhất cấp năm 1965 là ngày chị có mang ba tháng, mặc áo dài soa sốp màu trắng ngà của bạn thân Ngô Thị Ngọc Dung cho, đã thấy bụng u u lên rồi, chị mắc cở lắm, nhưng chị cắn răng chịu đựng và chị cố gắng thi đậu ngay năm đó.
Sau đó chị bỏ học, bỏ xứ trốn Mẹ theo người yêu lên Saigon để tránh những cặp mắt dòm ngó khi dể dèm pha của dân làng. Người yêu chị lúc đó đang học lớp đệ nhất trường Chu Văn An, nhà cũng nghèo như nhà chị, quê ở Phước Hưng Rạch Kiến, mẹ mất sớm, cha có vợ khác, ông lại ham mê cờ bạc bỏ mặc anh vừa đi học vừa đi phụ hồ để lo nơi ăn chốn ở cho ba đứa em còn đi học, đứa lớn nhất nhỏ hơn chị hai tuổi. Mấy tháng sau anh Lân, người yêu chị thi rớt Tú Tài II, anh đăng ký vào trường sỹ quan Thủ Đức, chị mang bụng bầu đã lớn gần tới ngày sanh, không nơi nương tựa, chị trở về quê năn nỉ Mẹ tha tội đã làm cho Mẹ buồn, làm cho Mẹ xấu hổ nhục nhả với xóm làng vì có đứa con hư bụng mang dạ chữa không chờ lịnh Mẹ cha, không có một miếng trầu cau của đàng trai đưa tới.


Lòng Mẹ bao la như biển Thái bình sẵn sàng tha thứ cho chị, để chị ở chờ ngày nở nhụy khai hoa. Hằng ngày Mẹ đã vất vả buôn gánh bán bưng ở chợ Cần Đước để nuôi ba đứa em của chị, nay Mẹ vất vả hơn vì có thêm hai miệng ăn, Mẹ không bao giờ than khổ than cực, trái lại Mẹ rất vui vì đứa cháu ngoại gái của Mẹ rất kháu khỉnh dễ thương giống Mẹ nó như đúc. Có lần chị bồng con đi chợ kiếm Mẹ xin tiền mua sữa cho con, chị bắt gặp một cảnh rất đau lòng, Mẹ đang bưng rổ cá biển đi bán dạo bị người chủ vựa ca giựt đổ tung tóe chỉ vì Mẹ lấy cá bán, hẹn chủ cá đến trưa Mẹ sẽ trả đủ cho chủ, nhưng xui cho Mẹ ngày đó Mẹ bán ế, đến trưa vẫn còn, chưa có tiền trả cho người ta, nên mới xảy ra cớ sự đau lòng! Thấy vậy chị bồng con trở về qua hàng xóm xin nước cơm chắt cho con chị đỡ lòng. Sau đó bà Chín hàng xóm, má anh Xích, bạn học cùng lớp với anh Lân cũng giàu lòng nhân đạo, mỗi lần gánh lúa đi nhà máy để xay ra gạo, bà cũng nhín cho con chị một ít gạo lức đểõ xay thành bột, chị khuấy thành sữa cho con chị bú. Đã nghèo đã khổ mà còn mắc eo, sinh con ra chị Lệ bị mổ vú, nên không có sữa cho con bú. Khổ ơi là khổ!
Bây giờ Mẹ chị Lệ đã ra người thiên cổ vì tuổi già sức yếu Mẹ chị không đủ sức chống chỏi với thời gian để chờ ngày trở về của chị từ vùng đất hứa. Ngày chị đi Mỹ với gia đình theo diện HO, Mẹ chị tiễn ra phi trường, tay Mẹ run run nắm lấy tay chị dặn dò: "Các con nhớ bảo trọng lấy thân, giữ gìn sức khỏe, đến nơi viết thơ về liền cho Mẹ, khi nào cuộc sống ổn định vợ chồng con cái dắt nhau về thăm Mẹ nha con". Mắt Mẹ đỏ hoe chan chứa tình thương, chị dạ dạ vâng vâng cho Mẹ yên lòng, nhưng chị có ngờ đâu ngày đó là ngày cuối cùng chị nhìn thấy Mẹ. Chị ra đi năm 1992, năm 94 Mẹ mất vì bạo bịnh, có lẽ vì thương nhớ chị ngày đêm nên bệnh suyễn và bệnh tim của Mẹ càng ngày càng nặng. Ngày Mẹ mất chị không về được để nhìn mặt Mẹ lần cuối, để mắt Mẹ cứ mở trừng trừng, ai vuốt cũng không nhắm lại, Mẹ đã chờ con của Mẹ từ phương xa, nửa vòng trái đất trở về, nhưng con Mẹ vẫn bặt tăm. Nơi suối vàng Mẹ chết không nhắm mắt ở trần gian chị buồn khổ lắm Mẹ ơi, chị ân hận đến suốt cuộc đời, vì chị qua Mỹ mới có hai năm, đời sống còn nhiều khó khăn, tiếng Anh không rành, chị không biết làm sao để xin permit về Việt Nam thọ tang Mẹ.
Còn mấy ngày nữa là tết đến, Michigan nơi chị ở không thiếu những món ăn truyền thống của ngày Tết như thịt mỡ kho tàu, dưa giá, cải chua, khổ qua hầm, thịt nguội, gà luộc nguyên con đủ đầu cẳng cánh, bánh chưng, mứt dừa mứt bí mứt me mứt mãn cầu, dưa hấu đỏ... chỉ thiếu hoa mai vàng rực rỡ và hoa vạn thọ xinh tươi. Nhớ ngày xưa lúc còn ở Việt Nam, nếu không đủ tiền để mua một chậu hoa mai để trước nhà thì chị cũng rán mua cho được một cành mai, chưng vào bình để trên bàn. Chị tưởng tượng giờ nầy bên Việt Nam không khí tết rất vui rất nhộn nhịp, ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhất là ở quê chị, trên con đường đá đỏ đó, đông nghẹt người gánh bông vạn thọ, rau cải, hoa mai từ đồng quê Tân Chánh hay Bà Nhờ ra chợ Cần Đước bán để đổi lấy những thứ cần dùng cho ba ngày tết.
Trước thềm năm mới chị Lệ hy vọng mọi sự rồi sẽ đổi mới. Đứng trước bàn thờ Mẹ chị chấp tay van vái: hồn Mẹ linh thiêng xin Mẹ hãy phò hộ cho chị sớm trở về với nơi chôn nhau cắt rún của chị, để chị thường xuyên thăm viếng mộ Mẹ, lạy Mẹ tha tội bất hiếu cho chị vì công sanh thành dưỡng dục của Mẹ chị chưa đền đáp, ngày Mẹ mất chị cũng không về. Chị tin tưởng ngày đó sẽ không còn xa!

Xuân Giáp Thân 2004
NGUYỄN THỊ HỒNG LẠC

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,342,553
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến