Hôm nay,  

Ngày Tuyết Rơi

06/03/200400:00:00(Xem: 126808)
Người viết: TỐ TÂM
Bài số: 485-1022-vb2010304

Tố Tâm cho biết cô là con gái áp út của một gia đình HO9, dân Cali chính hiệu nhưng đang học "bán thuốc tây" tại một tiểu bang miền Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của cô, về ngày Tết Cali.
*

Linh rủ: "Tối thứ 7 đi Banquet với tao. Dự Valentine party ở downtown". Tôi hí hửng lôi áo, váy ra chọn lựa. Chết, thiếu đôi giày. Bữa ở Cali, lúc xếp áo quần vô vali chật qúa tôi liền vứt lại.... đôi giày. Bây giờ cần thì lại không có. Khổ! Tôi điện thoại qua Nhi: " Nhi, cho mượn đôi giày". Ít ra cái ngày mà người ta gọi là Lễ Tình Nhân này tôi cũng có việc để tham gia với thiên ha. Hồi trưa thằng Robert bay từ Chicago về, ôm tới lỉnh kỉnh nào chocolate nào hoa hồng đỏ cho Julie. Phần tôi và Linh nó tặng mỗi đứa một cành hồng bạch. Linh cười nói lén sau lưng Robert: "Tên này mua chuộc tụi mình để dể dàng dắt Julie đi chơi mà không bị tụi mình đâm thọt". Bảy giờ tối con Julie gọi về: "tối nay tao không về. Mày nhớ khóa kỹ cửa trước khi đi ngủ". Nó còn tò mò hỏi thêm: "Có ai gởi hoa tới cho mày không" rồi mới cúp máy.
Sáng thứ 7, Linh gọi: "Xin lỗi, tao không đi banquet chiều nay được. Anh tao bị kêu đi lính lại trong tháng 3 này rồi. Mẹ tao khóc qúa". Thì ra là vậy. Hèn gì, ngày hôm qua gặp Peter ở nhà ăn của trường, hắn chỉ gật đầu chào tôi một cái rồi bỏ đi chớ không chót chét nói chuyện như mấy kỳ. Chiến tranh! Dân miền Đông đang xôn xao bàn tán. Kẻ ủng hộ ông Bush đem quân đánh Iraq. Người tha thiết kêu gọi hòa bình.
Hôm bửa nói chuyện, bà mẹ con Julie nhắc nhở: "bọn bay lo dự trử đồ khô và nước uống trong nhà. Chứ thờ ơ không lo sẵn thì lở chiến tranh xảy ra vài ngày là bọn bay chết đói". Bà này lo xa thiệt. Thời buổi bây giờ nếu có chiến tranh thì cũng xài bom nguyên tử, mà bom nguyên tử thì chỉ "bùm" một cái trong tích tắc là xong chuyện chớ làm gì mà có chuyện kéo dài tới vài ba ngày. Nói vậy chớ tôi và con Julie cũng sợ chết đói nên đã thủ sẵn mấy galon nước và thùng mỳ khô từ mấy ngày trước. Tôi bật tivi. Người dân New York đang biểu tình chống chiến tranh. Một người Mỹ da đen đang hùng hồn diễn thuyết: "..... tôi đã từng tham dự cuộc chiến ở Việt Nam. Người người chết. Người người cầm súng bắn nhau. Chúa phù hộ nhân loại. Đừng đổ máu nửa. Đừng bắn nhau nửa. Đừng đổi máu lấy dầu....."
Tôi chuyển đài. Lại biểu tình ở London. Chính quyền Anh cũng đang đằng đằng sát khí chờ Mỹ tuyên bố đánh Irag là đem quân viện trơ. Người ủng hộ chiến tranh thì im lặng. Người phản đối chiến tranh thì xuống đường giăng biểu ngử biểu tình. Tôi tắt tivi. Có lẻ tôi không hào hứng mấy với những đề tài chính trị.
Chuông cửa reng. Tôi thò đầu ra. "Tracy, có bình hoa gởi cho cô nè". Người delivery chìa ra tờ giấy bắt tôi ký nhận bình hoa rồi cười giơ hàm răng trắng nhởn: "Chúc cô một ngày thật đẹp". Cái thiệp đề: "Happy Valentine and happy birthday" mà không ghi tên người gởi.


Valentine thì đã qua mất một ngày, còn birthday thì chưa tới. Tôi cố nặn óc suy nghĩ nhưng cũng không biết ai là tác giả của bình hoa. Cái người mà tôi mong đợi thì đã không gởi hoa tới. Biết chắc như vậy và ngày hôm qua tôi đã nhỏ mấy giọt nước mắt cho cái sự thờ ơ này. Linh hét toáng lên: "Tên này hà tiện. Một bình hoa mà tặng vừa cho Valentine vừa cho birthday. Mà hai cái ngày này nó cách nhau xa lắc". Linh và tôi lục tung tất cả những gương mặt trong trường nhưng rốt cuộc cũng không lôi ra được tên "thủ phạm" nào.
Tối thứ 7 Julie cũng không về. Đóng kỹ cửa nhưng tôi vẫn sợ...... ma, cứ loay hoay hoài cho tới gần sáng mới ngủ được. Nhưng vừa chợp mắt thì điện thoại reng. Stacy làm một hơi : "Mày biết gì không, hai tên trường mình với hai tên bên trường Nha, một tên bên trường Y có giấy đi lính trở lại rồi. Cả đêm hôm qua con Jenifer chạy qua phòng tao khóc suốt. Nó với thằng Peter đã dự định làm đám cưới trong tháng 8 năm nay......"
Ôi, lại chiến tranh! Tôi làu bàu "Tao biết rồi, dẹp cái chuyện chiến tranh đó ra một bên đi cho tao ngủ cái đã. Tao buồn ngủ qúa". Tôi cúp điện thoại. Nhắm mắt trở lại nhưng có ngủ được đâu.
Nhìn ra cửa sổ thấy một màu trắng xóa. Tuyết lục đục rơi cả đêm hôm qua cho tới bây giờ. Đài báo có bão tuyết vùng Virginia, Philadelphia, New York và dặn dò bà con không được lái xe ra đường. Hễ ai lái xe lang thang ngoài đường.... ngắm tuyết thì cảnh sát chộp và phạt $50 ráng chịu. Năm nay tuyết nhiều, cao gần 30 inches. Ngày mai, mọi công sở, trường học sẽ đóng cửa. Từ mái ngói cho tới lòng đường ngập ngụa trong tuyết trắng. Những chiếc xe đậu ở lề đường bị tuyết phủ ngập hết cả nửa chiếc xe.
Julie phone về: "bão tuyết cho nên máy bay cất cánh không được. Robert ở lại thêm một ngày nửa và tối nay tao không về nhà. Bọn tao đang nằm ở hotel coi phim chớ chẳng đi đâu được". Tôi cầm phone kể chuyện tuyết cho bạn bè, người....hà tiện thì bảo: "rút dây điện trong tủ lạnh ra (tủ lạnh là thứ tốn điện nhiều) rồi quăng hết thức ăn ra ngoài trời, tiết kiệm được mấy đồng bạc điện". Người sành ăn thì xúi: "hốt tuyết bỏ vô ly làm xi rô ăn". Còn tôi, kẻ khoái làm duyên trước ống kính thì hùi hụi tiếc: "phải chi có máy hình".
Chuông cửa reng. Vừa ló đầu ra cửa tôi đã bị mấy cục tuyết chọi vô mặt. Tiếng cười ré lên. Tôi căm tức nhìn lũ nhốn nháo. A, lũ qủy hàng xóm: Nhi, Stacy, Kevin, Phu, Paul, cả Tuyền, Uyên và chi. Hiền nữa. Tôi mặc áo, trùm khăn rồi nhập bọn rồng rắn kéo tới những nhà khác gõ cửa.
Tuyết vẫn lã chã rơi đầy. Nhìn cánh tuyết y như cụm bông gòn chấp chới chao liệng vài vòng trước gió rồi mới đáp xuống đất, tự nhiên tôi nhớ da diết cái người ôm đàn nghêu ngao hát "... ngoài kia tuyết rơi đầy, sao em không đến thăm anh chiều nay, ngoài kia tuyết rơi rơị...."
TỐ TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,218,460
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Nhạc sĩ Cung Tiến