Hôm nay,  

Vượt Biên Và Mãnh Đời Tỵ Nạn

25/03/200400:00:00(Xem: 163247)
Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số: 502-1039-vb2220304

Tác giả Nguyễn Lê cư trú tại Philadelphia, PA. Một số bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau đã được phổ biến, từ kinh nghiệm mở nhà hàng ăn Việt Nam tớiø thú đi ăn nhà hàng tại Hoa Kỳ. Sức viết của ông rất điều hoà. Sau chuyện một gia đình 11 anh chị em, sau đây là bài viết nhất của ông.
*

Tôi sinh trưởng và lớn lên tại tỉnh Mỹ Tho miền Nam nước Việt. Học hết bậc trung học tại trường Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho Định Tường tôi vào đại học luật khoa tại Saigon. Chiến tranh quốc cộng ngày một mở rộng, bị động viên vào trường võ bị Thủ Đức ra trường với cấp bậc chuẩn úy. Hành quân liên tiếp từ mặt trận này tới mặt trận khác và bị thương phải đưa cưa mất một chân và lắp chân giả tại nhà thương Cộng Hòa.
Năm 1975, CS vào Nam và hô hào anh em binh lính, sĩ quan, công chức chế độ Cộng Hòa miền Nam ra trình diện chính phủ cách mạng CS. Khi vào trình diện nhớ mang theo quần áo, đồ ăn trong vòng 10 ngày.
Những người đi trình diện đều yên chí là sau 10 ngày sẽ được về lại với gia đình. Họ chỉ chuẩn bị qua loa gọi là sống đủ trong thời gian đi tập trung rồi xong việc ai nấy về nhà tiếp tục làm ăn trở lại vì nay nước nhà đã thống nhất, chiến tranh đã chấm dứt sau hơn hai thập niên.
Có người chỉ từ biệt vợ con, bố mẹ một cách vội vàng và không ngờ lần từ biệt này có thể là lần cuối không bao giờ gặp lại.
Tôi có gia đình 1 vợ 4 con. Lúc ra trình diện cách mạng CS khai thành thật, đầy đủ, khai đi khai lại rất nhiều lần. Lúc bị thương cưa một chân đang ở cấp bậc thiếu úy, chuẩn bị giải ngũ. Ai cũng nghĩ tôi là người què quặt tàn tật rồi, cộng sản sẽ tha. Buồn thay và độc ác thay bọn cộng sản đã đầy đọa tôi trong tù, họ gọi là tù cải tạo trong thời gian hơn 3 năm.
Với kinh nghiệm bản thân trong tù, tôi nhận thấy bọn Cộng sản đúng là con người lòng lang dạ thú. Tôi không thể tưởng tượng được cùng một dòng máu Việt nói chung, 1 thứ tiếng mà chúng lại đối xử với những anh em đồng bào ruột thịt của mình như một con vật.
Do đó tôi quyết định tìm đường vượt biên mặc dầu phải bỏ lại người vợ trẻ, hiền với 4 con thơ sau một thời gian cộng sản thả về.
Ban đêm tôi cùng với một người bạn thân leo lên một chiếc thuyền nhỏ ra khơi chuyển qua một chiếc gọi là tàu chứa được 18 người cả đàn ông lẫn đàn bà sau khi đã đóng 3 lượng vàng.
Tàu đến gần bờ biển Thái Lan thì bị bọn hải tặc uy hiếp bắt 6 người đàn bà con gái lên tàu của chúng, những người đàn ông trên tàu chúng lục soát lấy hết đồ đạc trên người như đồng hồ đeo tay, giây chuyền vàng, cà rá và đục thủng tàu cho chìm luôn mất tang chứng.
Tôi và một thanh niên trẻ tuổi bám vào những chiếc bình đựng nước sau khi đã uống hết, lênh đênh trên biển bảy ngày đêm. Bảy ngày, bảy đêm không ăn không uống, không bị cá mập nuốt. Không nhờ ơn trên sao thân xác con người có thể chịu đựng dẻo dai như vậy được"
Tôi phải cảm ơn Trời đã cho tôi được sống sót với người thanh niên cùng trôi dạt vào bờ biển. Người bạn cùng ra đi với tôi đã bỏ xác trên bờ biển cùng với 14 người trong tàu. Sáu người đàn bà bị bọn hải tặc bắt lên tàu chung sống sót được 2 người sau cuộc điều tra của phái đoàn Liên Hiệp Quốc.


Được qua định cư tại Mỹ với tuổi 30 lại bị thương tàn tật, nghề nghiệp chuyên môn không có, sức khỏe không có, không làm việc lao động được. Chỉ còn một con đường duy nhất là cắp sách đến trường. Với ý chí cương quyết không quản ngại khó khăn tôi đã lấy được bằng cử nhân và xin được một việc trong cơ quan của chính phủ liên bang.
Trong thời gian đi học một phần được học bổng chính phủ giúp đỡ một phần mượn tiền đi học và những lúc rảnh rỗi cũng đi làm những việc tay chân kiếm thêm tiền gởi về giúp vợ con đang bị thiếu thốn nghèo khổ phải ôm đàn con thơ về tá túc bên ngoại.
Tôi vượt biên năm 1987 trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh tưởng chết mất xác trên biển cả chẳng còn bao giờ gặp lại được vợ yếu con thơ.
Sau 14 năm trời dài đăng đẳng một thân một mình nơi xứ lạ quê người, không họ hàng, không bà con. May mắn thay sau khi làm đơn xin đoàn tụ tôi đã được gặp lại người vợ yêu dấu năm nào cùng 4 đứa con nay đã lớn tồng ngồng. Năm 2001 là năm tôi ghi nhớ mãi mãi trong đời, năm mà cuộc đời tôi hồi sinh bước sang một khúc rẽ mới.
Hai đứa con lớn của tôi hồi còn ở trong nước thiếu ăn, hoàn cảnh nghèo không được ăn uống đầy đủ trong lúc tuổi 1 ngày 1 lớn lên nên qua Mỹ mặc dầu đồ ăn thừa thãi thân hình vẫn èo ọt, không đủ chiều cao. Còn 2 đứa nhỏ với đồ ăn đầy đủ chất bổ chúng lớn như thổi có da có thịt chiều cao lớn như người Mỹ.
Ban ngày đi làm ban đêm đi học thêm. Vì đã có căn bản nên sau 2 năm vừa làm vừa học miệt mài không còn biết đến chuyện bên ngoài tôi đã lấy được bằng master. Sẵn chớn học tôi đã lấy được bằng tiến sĩ về luật khoa sau 3 năm dùi mài kinh sử. Hy vọng mai mốt kiếm thêm tiền khi mở văn phòng luật sư.
Vợ tôi thấy tôi ngày đêm vất vả vừa làm vừa học cũng đi kiếm việc làm phụ giúp chồng con lo việc giữ nhà.
Cuối cùng tôi đã dành dụm được một số tiền sau khi trả hết tiền vay nợ đi học và đặt tiền cọc mua được 1 căn nhà 3 tầng.
Các con tôi thì 2 đứa đã vào đại học và 2 đứa sắp học xong bậc trung học.
Hoàn cảnh ông thiếu tá trong binh chủng tôi thì may mắn hơn tôi rất nhiều. Ông đem vợ con vào phi trường Tân Sơn Nhất đêm 29 rạng 30 tháng 4 năm 75. Tờ mờ sáng ngày 30 tháng 4 chiếc trực thăng cuối cùng chở vợ con ông và các binh sĩ thủy quân lục chiến Mỹ rời khỏi Việt Nam. Ông được trực thăng bốc thẳng ra hàng không mẫu hạm Midway đậu ngoài khơi và chuyển đảo Wake và căn cứ hải quân Mỹ tại Phi Luật Tân.
Ông hoàn toàn may mắn không bị tụi cộng sản đày đọa trong tù, bỏ đói bỏ khát, mất tự do mất nhân phẩm của con người. Ông không phải trãi qua những giờ phút hãi hùng trên biển cả, mưa to gió lớn với chiếc tàu như chiếc lá tre giữa biển cả mênh mông.
Tôi cùng ông ôn lại quá khứ của cuộc đời thăng trầm từ năm 1975 tới năm 2004 trên một chuyến xe buýt tới Atlantic City bang New Jersey. Hành trình chuyến xe dài hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi trò chuyện mãi miết tới bến xe lúc nào không hay. Chia tay từ biệt còn luyến tiếc những giây phút đã qua trong lòng thầm nghĩ sao thời gian trôi mau như vậy"
Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,376,991
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới, tựa đề được đặt lại theo nội dung.
Mai Hồng Thu là tên Việt của tác giả Donna Nguyễn/Donna Nguyen. Với ba bút danh này, cô đã từng góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Sanh tại Sài Gòn, sang Mỹ năm 1985, hiện là cư dân San Jose, California, tác giả đã dịch thuật và xuất bản 3 tập truyện ngụ ngôn dành cho thiếu nhi của Thornton W. Burgess dưới bút danh Nguyễn Nhã Đan Na (Nguyễn Donna). Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh tại chỗ do chính ông chụp. Nhiều bài và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số đã thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây là bài mới ghi chép sơ lược ngày 30 tháng Tư năm xưa.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ. Bài mới của ông, tuy không phải chuyện nước Mỹ nhưng là chuyện trong lòng người Việt tị nạn cộng sản tại Mỹ thường nghĩ tới, được viết về việc Saigon bị đổi tên với lời ghi trân trọng: Để kỷ niệm 30 năm ngày Quốc Hận 30 tháng Tư trên đất Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Tampa, Florida, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông sinh năm 1952, dân Sài Gòn, cựu sinh viên Văn Khoa, cựu Sĩ quan Quân đội Miền Nam, một trung đội trưởng tác chiến. Hồi cuối cuộc chiến, chàng là một thương binh và buổi sáng ngày 1 tháng Năm 1975, bị đuổi ra khỏi quân y viện... Bài viết mới của ông mở đầu bằng câu “Đôi khi tôi nghĩ, viết về một nơi chốn khác, cũng là một cách Viết Về Nước Mỹ.” Cách viết đối chiếu chi tiết tinh tế của tác giả cho thấy không chỉ đúng như ông nghĩ mà còn làm hiện rõ cả tính cách người (hơi hơi) Mỹ gốc Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Maui là hòn đảo du lịch nổi tiếng của Hawaii. Du ký vui được cùng viết bởi “Ba Bà Ca Li”, ba tác giả thân quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Tác giả là một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, sinh trưởng ở Bếntre, sang Mỹ năm 1973, đã về hưu từ lâu và đang định cư ở Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, được chấm giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông viết về bà Mẹ hơn 100 tuổi và tâm trạng tế nhị, phức tạp của người con khi cầu nguyện cho Mẹ thân yêu.
Nhạc sĩ Cung Tiến