Hôm nay,  

Chuyện Tình Lan Và Điệp

14/04/200400:00:00(Xem: 113359)
Người Viết: HẢI ĐỨC
Bài số: 515-1052-vb7100404

Bút hiệu Hải Đức lần đầu tham dự viết về nước Mỹ, kể chuyện đôi bạn Lan và Điệp của thế kỷ 21 tham dự “ngày khất thực” của tăng đoàn Làng Mai tại công viên Mile square park vùng Little Saigon. Người viết cho biết bà sinh tại Quảng Nam, cư trú tại Pasadena và là một chuyên viên thẩm mỹ.
*

Cả một tuần lễ nay nếu trời không mưa thì cũng nhìn ủ dột như cô gái bị ngăn cách không gặp được người yêu. Nhưng sáng nay nắng hanh vàng nhẹ trải lên không gian một giải lụa óng mượt cùng hơi lạnh của những ngày cuối đông vẫn còn vương vấn. Sương cũng đính những hạt kim cương trên vạn vật làm dáng cho một ngày mới bắt đầu. Bởi vì Today is today- Hôm nay là ngày của hôm nay.
Ngày mới, vâng; chính Lan cũng mới trong niềm vui bỏ làm về đòan tụ với người yêu, Điệp --Điệp cuả thế kỷ thứ 21-Điệp muốn đạt thành chí nguyện của mình, một mình bỏ lên non cao chấp tác và tu tập gần ba tháng rồi bỏ Lan ở lại trần gian tự xoay xở lấy đời mình.
Lan và Điệp vào Tài- bửu ăn sáng, Lan gọi một tô bánh canh còn Điệp gọi bánh mì hột gà op-la. Lan hỏi:
- Ít bữa về anh ăn mặn laị chứ.
- Anh định sẽ ăn chay trường luôn.
- Nếu có thể được thì em sẽ cùng ăn với anh, hay là anh đi lâu qúa lúc anh về em quên anh mất.
- Anh đi tu học để về sống với em được vui vẻ hơn, sao em nói vậy"
- Em cũng mong thế.
- Thôi chúng ta sửa soạn đi kẻo trễ, ghé qua bánh mì Cali mua đồ ăn trưa.
Sáng sớm thứ bảy phố Bolsa mang nét sinh họat Việt nam, hàng qùa đầy tiếng động và ngôn ngữ quen thuộc. Rời nơi đây, Điệp và Lan thẳng tiến tới Mile square park ở góc đường Waner và Euclid.
Hôm nay tăng đoàn Lộc uyển tổ chức ngày khất thực để nhớ lại lúc Bụt còn tại thế. Và cũng là lúc tăng đoàn xuống núi gần gũi, chia sẻ tình thương trong vòng tay lớn với đại chúng. Nhân dịp có thầy Nhất Hạnh về chủ trì khóa tu kiết đông ba tháng ở tu viện Lộc uyển.
Người ta bảo làm nghề buôn bán như Lan là làm dâu trăm họ, chịu nhiều tiếng khen chê. Nhưng Lan nghĩ không hẳn thế, đôi khi một nhà tu hiền như "cục đất" suốt đời vì đạo nghiệp vì chúng sanh mà cũng không tránh khỏi điều này. Lan dự cảm có một điều gì đó sẻ xảy ra nhưng không biết lành hay dữ. Làm gì cũng có người có điều chất chứa trong lòng muốn nói ra.
Lan và Điệp tìm chỗ đậu xe, rồi đi dọc theo bãi cỏ vào phía trong công viên nơi có túp lều trắng và bóng người qua lại. Bên phải gần lối đi có một cái hồ lớn, nước tịnh giữa hồ có cù lao nhỏ cây cối xanh tươi. Những chú vịt thong thả bơi lội trên mặt nước phẳng lờ vẽ lên những làn sóng vân vi; nghiêng đầu ngước mắt nhìn ngơ ngác như muốn hỏi: "Hôm nay có gì lạ" Ngoài những người đến đây tập thể dục, chơi banh và sưởi nắng. Các người đến đây làm gì"" Lan mỉm cười với những chú vịt và thong thả tiến vào "Ngôi làng Việt nam".
Đường vào làng phất phơ những câu đối đỏ, đong đưa theo chiều gió, được máng trên những thân cây. Hai bên vệ đường có những túp lều tranh, đó là những quán nước có đầy đủ lò bếp, ấm nướùc, chén trà làm bằng đất nung. Và cũng có những chiếc bàn bày bánh trái để chiêu đãi khách qua đường. Những cô hàng nước mặc aó tứ thân, yếm đào, chít khăn vành đuôi gà cao. Các cô xinh xắn, hân hoan, tươi cười rạng rỡ như đón chờ một điều gì trọng đại sắp xảy ra. Có cả những anh chàng mặc lễ phục cổ truyền Việt nam, áo dài khăn đóng gấm nền màu nước biển điểm chữ thọ bạc. Điều càng ngộ nghĩnh hơn nữa chàng lại cao lêu nghêu tóc vàng da trắng.
Đường ngoằn ngoèo dẩn đến ngôi đình làng rộng có thể chưá hàng ngàn người. Bụt đang ngồi ở giửa trên bàn trong vườn hoa hướng dương, mắt lim dim miệng tủm tỉm cười. Hôm nay ngài cũng đến để tham dự cùng chúng ta. Non nửa gian trên với những hàng toạ cụ dành cho tăng đòan gần 300 vị, gìa nửa gian dướùi và ngoài sân dành cho đại chúng. Phía bên phải có những dãy ghế dành cho những vị không ngồi quen dướùi đất và giàn máy phóng thanh.
Khoảng mười giờ loa phóng thanh mời tất cả mọi người hãy ra đứng hai bên vệ đường lối vào phía bên tay trái để đón tăng đòan đang đi tới. Xa xa một đoàn aó nâu phất phơ theo chiều gío điểm theo những chiếc nón lá màu trắng tỏa rộng ra hương sắc từ bi trong nắng sớm. Lan cũng đang lẫn lộn trong đám ngườøi chào đón, chấp tay lại với lòng kính ngưỡng và cũng không quên lựa cho mình một chỗ đứng gần và dễ thấy nhất. Hàng đầu một nhà sư lơnù tuổi, tướng mạo phương phi, có hàng lông mày bạc trắng vảnh ngược lên như tiên ông trong truyện cổ tích một bên và bên kia là thầy Nhất Hạnh. Ở giữa là một vị sư đi chân không khoác aó màu vàng đậm nhạt làm bằng nhiều mảnh ghép lại, đây là sáng kiến của Bụt khi nhìn thấy đồng lúa chín trải dài trước mặt. Những vị sư sau này thường mặc chiếc áo này để đi khất thực hướng về nguyên thuỷ.
Tuần tự, từng bước ung dung tất cả mọi người vào chỗ ngồi. Thiết lập không gian yên tịnh, lọai bỏ những tiếng động không cần thiết. Lời kinh, tiếng chuông, tiếng mõ vang lên trầm hùng ngân nga như hồi phục sức mạnh tâm linh hằng hưũ, uyên nguyên cho mọi người.
Những bươcù thiền hành trên lối cỏ đưa người vào an lạc hài hòa với thiên nhiên. Vị sư áo vàng chân đất đang ngồi trên bãi cỏ dưới gốc cây; dùng thực
phẩm người qua lại cúng dường để nhớ lại hình ảnh của Bụt ngày xưa.
Nãy giờ Lan vẫn ở bên Điệp nhưng sự im lặng hùng tráng và uy nghi là chiếc cầu thông cảm của hai người. Các vị xuất gia sửa sọan đi khất thực làm thành hai hàng nam, nữ. Sáng nay Lan có mua thêm mấy phần xôi bắp và bánh mì chay Lan rất muốn đi cúng dường vì đây là lần đầu tiên trong đời Lan làm việc này. Có lần Lan nghe thầy giảng khất thực là chiếc cầu bắc ngang qua hai thế giới xuất thế và nhập thế để tế độ chúng sanh, biểu thị hạnh khiêm cung, cũng như tìm niềm hạnh phúc giữa cho và nhận. Khi còn cắp sách đến trường mỗi buổi sáng Lan gặp những vị áo vàng, chân đất, bưng bình bát đi trên đường như là một hình ảnh quen thuộc nhưng rất ngại đến gần, hôm nay thì ngược lại. Lan hỏi Điệp có muốn cùng đi chung với Lan không" Điệp bảo: "Em đi trước, anh sắp xếp lại những cuốn phim rồi sẽ ra sau".
Các vị xuất gia thong dong từ tốn tiến dần trên con đường vào làng. Nơi những cô hàng nước đang chờ đợi. Trong tay những bánh trái vật thực sẵn sàng dâng tặng với tình thương và lòng kính ngưỡng. Những chiếc bình bát tuần tự đi ngang qua mở ra và đậy lại, mở ra và đậy lại…

Cô hàng nước ngày xưa đã làm rung động con tim chàng nghệ sĩ. Đến nỗi chàng phải bán đi cây đàn cuối cùng để theo nàng và viết lên bản tình ca. Nhưng những cô hàng nước hôm nay, đã làm rung động hàng trăm con tim của người từ bốn phương trời qui tụ lại trong ngôi làng Việt nam nhỏ be ùnày. Cũng chỉ một chữ tình. Tình bao la.
Lan đứng ở cuối đường dành cho khách thập phương cúng dường chờ đợi. Các vị giữ trật tự ngăn mọi người đừng giao động qúa để buổi lễ được trang nghiêm. Nhưng họ không làm sao ngăn được niềm hân hoan, lòng quyến luyến hiện rõ trên nét mặt mọi người, hồi hộp, chờ đợi để được đặt những món qùa vào bình bát và đem về cho mình một ít công đức. Lan nhìn thấy thầy Nhất Hạnh từ từ tiến tới. Trông thầy rạng rỡ, cười tươi như chưa từng xảy ra trước đây. Lan ước gì mình có thể nhớ hết tên của các thầy cô. Nhưng thật ra Lan đâu có biết hết tên đâu mà bảo nhớ, chỉ biết rằng đó là khối Đại từ bi khó phân ly.
Cũng như mọi người, Lan đặt một hộp xôi bắp vào bình bát của thầy Nhất Hạnh và chấp tay cúi lạy và thầm khấn: "Xin thầy ban cho con một ít công đức để gội rửa bớt lòng tham lam vì con đã hơn một lần trộm nghĩ, nếu con có tài viết sách hái ra bạc triệu như thầy thì con ngồi ung dung thụ hưởng. Còn thầy thì vẫn nâu sòng, đơn giản, đạm bạc, thiểu dục. Thầy nuôi cả một đàn con, cháu mang họ Thích và thiết lập tịnh độ cho nhân gian."
Còn một hộp xôi bắp nữa thì Lan đặt vaò bình bát của thầy Phước Tịnh mặt tươi tắn với nụ cười nở rộng. Lan chấp tay cúi lạy với một lời vưà đi ngang qua tâm tưởng. Hôm nay con có thêm một ngày tu đầy vui vẻ, thương yêu thầy ạ! Vì Lan vẫn nhớ lời giảng của thầy ngày nào đầy ngọt ngào và dỗ dành: " ….. . Thôi thì cứ tu thêm ngaỳ hôm nay đi , rồi sáng hôm sau thức dậy tu tiếp một ngày nữa và cứ như thế….. .Chính thầy đôi khi cũng áp dụng cách này."
Vật dâng tặng nhiều hơn sức chứa của bình bát nên nhiều vị đã từ chốikhông nhận. Lan cúng dường nốt khúc bánh mì chay, lui lại phiá sau. Nhìn về phiá thầy Nhất Hạnh, Lan không khỏi bật cười, cảm động. Dáng thầy khẳng khiu, tuổi đã cao, ăn uống chẳng bao nhiêu nhưng không thể tả được nỗi vui mừng, sung sướng thầy đang có. Thầy đang cất bớt những bánh trái vào túi áo ấm thầy đang khoác, để có chỗ trống nhận thêm tặng phẩm. Thầy không nỡ từ chối tấm lòng của những bà mẹ già và bé thơ đang tiến đến bên người.
Mọi người trở về chổ ngồi với thức ăn ở trước mặt. Bửa ăn "quá đường" hay là "nhất tọa thực" bắt đầu với một lời nhắc nhở: "Thức ăn này là tặng phẩm của đất trời và công phu lao tác. Chỉ xin thọ lãnh những thức ăn có gía trị nuôidưỡng
và ngăn ngừa tật bệnh….. ."
Bữa ăn qua đi. Thầy cho mọi người biết người ngồi bên tay trái của thầy là một vị cao tăng từ Việt nam mới qua tu viện tham dự Đại Giới Đàn Lâm Tế và yêu cầu đại chúng lạy ba lạy để tỏ lòng tôn kính. Chỗ chật, mọi người đứng lên vái ba vái. "Lạy xuống đất" một giọng nói từ trên vang xuống như một dòng điện có từ trường mạnh quét ngang. Mọi người cúi ngay xuống đất và không còn thấy chật nữa. Lan khẽ nói với Điệp: "Bị thầy la." Đến các vị xuất gia nam nữ còn rất trẻ lên phía trước hát thay một lời cảm tạ: "Tào khê một dòng biếc chảy maĩ về phương Đông, Quan Âm bình nước tịnh tẩy sạch vết phong trần...''
Điều Lan dự cảm sáng nay sắp xảy ra. Thầy Nhất Hạnh cho biết có một vị tiến sĩ muốn lên nói vài lời. VaØ đây là lời của ông: "Tôi là người Mỹ gốc Đại hàn và đangø làm việc cho thành phố Westminster. Có một ngày tôi vào tiệm sách, quyển "Kiềm chế cơn giận" đã đập vào mắt tôi. Tôi lật ra đọc vài dòng và không thể rời bỏ được. Nên tôi đã mua. Quyển sách đã giúp cho tôi rất nhiều trong đời sống hàng ngày. Từ đó trong tủ sách của tôi có nhiều sách của thầy Nhất Hạnh.
Hôm nay tôi đại diện cho thị trưởng Westminster đến đây tạ ơn thầy đã giúp cho nhiều người có đời sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn."
Sau đó ông đã trao tặng bằng khen khắc trên gỗ của thành phố đến thầy Nhất Hạnh. Tiếng vỗ tay vang dội mọi nơi, hơi đi ra ngoài qui ước của Làng mai. Làng mai chỉ làm dấu hiệu hai bàn tay làm thành đoá sen nở lung lay trước gío đưa lên như một lời tán thưởng . Tốt qúa! Một điềm lành, Lan nghĩ.
Nhiều phút im lặng, rồi đến bài pháp thọai của thầy bằng hai thứ tiếng Anh-Việt. Chủ đề: Lấy tình thương và ái ngữ dẹp bỏ tự ái và kiêu ngạo để khai thông những suối nguồn yêu thương đã tắc nghẽn từ lâu.
Để bế mạc cô Chân Không hát giọng Huế: "Lời qua mà tiếng lại, giải quyết chi đâu, sao không dừng lại, kẻo hố thêm sâu….. . Lời qua mà tiếng lại, đưa ta đến đâu, sao không thở nhẹ, mỉm cười nhìn nhau."
Bây giờ Lan trở về đối diện sự thật cuả chính mình, nhìn qua bên phải Điệp đang thu dọn dụng cụ quay phim bỏ vaò túi. Lan nói:
- Anh ở lại chơi thêm một ngày nữa, mai hãy lên tu viện.
- Không, anh theo tăng đòan về tu viện hôm nay. Cuối tháng anh về.
Á! Ya, sức quyến rũ của Lan không còn hiệu lực nữa, làm sao đây. Lan biết ghen với ai bây giờ. Lan đứng dậy hít một hơi thở thật dài, nở nụ cười tươi, nói lời từ gĩa va øhẹn ngày gặp lại. Lan hiên ngang quay gót bước đi không ngoái đầu nhìn lại. Đi băng ra khỏi đám đông và bước vào không gian yên tịnh của buổi chiều trong công viên. Nắng xuống thấp bóng cây đổ dài trên lối cỏ, những con vịt vẫn nhởn nhơ bơi lội như không có việc gì xảy ra.
Lan bắt đầu suy nghĩ: "Điệp của Lan không lãng mạn như nhà thơ
Thái tú Hạp - Mai ta về chốùn non cao, xé mây làm áo lụa đào cho em --Nhưng Điệp thực tế hơn sẽ đem về làm qùa cho Lan những cuốn phim bài giảng cuả thầy mấy tháng nay để Lan có rộng thì giờ mà nghiền ngẫm." Lan mỉm cười và tiếp tục cất bước.
Lan đi chậm như đếm từng bước ra chỗ đậu xe, miệng hát nho nhỏ: "Sáng nay ta thiền hành, hương lòng quyện chung quanh, bát ngát rừng thông xanh, dòng suối reo êm đềm. Sáng nay ta thiền hành, sương mù còn long lanh, riú rít lời chim ca, từng bước trong an lành..."
Lan mở cửa xe ngồi vào, cài nịt, rồ máy, nhìn trước, nhìn sau, lưót nhẹ vào lòng đường. Xe Lan mất hút vào dòng xe cộ đông đảo của chiều thứ bảy cuối tuần.
Ngày 27 tháng2 năm 2004.

Quà sinh nhật cho anh Pháp Khí [Jan 19]
HẢI ĐỨC

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 858,302,971
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến