Hôm nay,  

Con Diều Việt Nam

24/04/200400:00:00(Xem: 107666)
Người viết: VÕ PHÚ
Bài số: 524-1061-vb6230404

Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của ông: chuyện một người Viêt trham dự lễ hội thả diều tại vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn.
*


“Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông”
Đỗ Trung Quân

-- Ba ơi...
-- Gì đó con"
-- Thứ Bảy tới ba có đi làm không vậy"
-- Có chứ. Thứ Bảy làm overtimes. Mà, con hỏi có chi không"
-- Ba đi làm thì thôi. Tưởng đâu ba ở nhà....
Thằng Lamson mặt mày buồn buồn, bỏ đi vô phòng. Phàm chạy theo thằng bé, chàng ôm con vào lòng, vuốt tóc nó, hỏi:
-- Con có chuyện gì à" Nói với ba đi, để ba xem sao.
-- Dạ không gì. Tưởng đâu ba ở nhà dắt con đi thả diều. À, mà ba biết làm diều không"
-- Biết chứ sao không. Ba mày làm diều là ăn đứt thiên hạ. Mà, thả diều gì"
-- Tuần tới ở D.C. có hội thả diều, nhiều người đi lắm. Ba dắt con đi nha"
-- Ờ....Ờ... Để ba hỏi lại mẹ con đã.
oOo

Thứ Sáu, sau khi đi làm về, Phàm ghé nhà người bạn xin chặt vài cây trúc và đi Walmart mua keo dán giấy, kéo, giấy màu, cước để về làm diều cho con.
Chàng vừa lái xe, vừa nghĩ lại thời thơ ấu của mình. Cảm giác rạo rực, háo hức, mong sớm về nhà để làm diều. Cái cảm giác này giống như lúc chàng chỉ là một thằng bé mười ba, mười bốn tuổi của hai mươi năm về trước, lúc chàng còn mài đũng quần trên ghế nhà trường và mình trần chạy thả diều trên đồng.
Phàm chưa kịp mở cổng thì thằng Lamson chạy ù ra ôm lấy:
-- Ba về rồi...Hay quá!
-- Mẹ đâu con "
Trong nhà có tiếng nói của Liên, vợ Phàm, vọng ra:
-- Anh về đó à"
-- Ừ...
-- Sao hôm nay về muộn thế"
-- Anh ghé qua nhà thằng John xin chặt vài cây trúc. Rồi ghé Walmart mua giấy keo về dán diều cho thằng Sơn nhà ta chơi. À, em xin nghỉ rồi chứ hả"
-- Chết....Em quên mất. Không được đâu, mai em làm chứ. Em lỡ sign up rồi, không nghỉ được.
-- Ờ...
-- Sorry... Anh.
Xong, Liên tiếp:
-- Thôi vô rửa tay rồi cha con ăn cơm.
Phàm vội vã lùa những hạt cơm còn sót lại trong chén vô miệng rồi dắt tay con chạy ra sân. Chị vợ nhìn chồng, lắc đầu, rồi mỉm cười.

oOo

Tuổi thơ của Phàm luôn gắn liền với Lam Sơn -thôn quê ngoại chàng. Từ nhỏ vì không có cha, nên Phàm sống gần mẹ, cậu, và ngoại. Những tháng hè, Phàm luôn chạy qua nhà ngoại để thả diều, câu cá, hái hoa, bắn chim. Nay, ngồi làm diều, hình ảnh quê hương xưa lại hiện về trong tâm trí chàng. Ở đó, có hàng cau trắng soi bóng dưới ánh trăng, có ụ rơm sau nhà và đàn gà kêu chiêm chiếp gọi mẹ, có con diều của tuổi ấu thơ….. Và, tất cả mọi thứ đều khơi dậy trong ký ức của chàng.
Phàm vừa gọt trúc vừa quay lại thước phim quá khứ trong đầu. Cho đến lúc cành trúc đâm vào da thịt, chàng mới giật mình. Phàm chăm chú vào việc chẻ trúc và làm diều.
Vài tiếng đồng hồ sau khi cắt, vẽ, dán. Con diều của chàng từ từ ló dạng. Đầu diều là hình ảnh lá quốc kỳ Việt Nam. Đuôi và tai diều là những sợi giấy màu vàng và đỏ dài ngoằng hơn ba mét. Chàng ngắm tác phẩm của mình, rồi tự hào nói với con:
-- Ngày mai con diều này sẽ tung bay trên bầu trời tự do. Nó sẽ là cánh diều bay cao và tự hào nhất xứ sở này.
Lamson nhìn Phàm, ngơ ngác. Chàng nhìn con rồi thầm nghĩ, làm thế nào thằng bé hiểu được những gì chàng nói. Nó làm sao hiểu nỗi nhớ quê ray rứt xâm lấn tâm hồn chàng. Chàng lẩm bẩm:
-- Con diều làm gì biết nhớ đến quê hương, đất tổ" Con diều làm gì biết đến sự tự do hay kềm kẹp" Con diều làm gì có hồn để mà thăng hoa tới đỉnh vinh quang" Con diều làm gì có tâm sự"
Phàm lắc đầu, xua tan ý nghĩ lởn vởn ấy. Chàng ôm cánh diều vừa làm xong và dắt con vào nhà.

oOo

Sáng thứ Bảy....


Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời. Ánh nắng chui qua rèm cửa, rọi vào mắt Phàm. Chàng dụi mắt, ngồi bật dậy, đi đánh răng rửa mặt. Chàng mở cửa, nhòm vào phòng con. Thằng bé Lamson đang chơi trò chơi điện tử. Vừa thấy chàng, thằng bé vội chạy lại bên bố, rồi làm mặt giận.
Nó nói:
-- Ba ngủ dậy trễ quá à.... Nắng lên tới... mười sào rồi kia kìa.
Thằng bé vừa nói vừa giang tay thật dài làm điệu bộ. "Nắng lên đến mười sào" là câu mà nó bắt chước mẹ nó mỗi khi Phàm ngủ nướng, không chịu dậy. Chàng xoa đầu con, nói:
-- Ba sorry. Thôi để ba thay đồ, đưa con đi ra McDonald ăn rồi mình thả diều chịu không nè"
-- Hay quá! Con muốn happy meals cơ.
-- Ờ được...

oOo

Phàm lái xe đưa con ra tiệm bánh mì kẹp thịt, mua thức ăn và nước uống cho mình và con, rồi chạy thẳng đến trạm xe điện ngầm gần đấy. Hôm nay Phàm cảm thấy tâm hồn chàng thảnh thơi lạ.
Đã bao năm rồi nhỉ"
Dắt con đi vào trạm xe điện, Phàm mua vé cho hai người. Thằng bé, nhìn bố hỏi:
-- Ba ơi, sao mình đi Metro hả ba"
-- Ừ... Đi Metro cho dễ. Giờ này lên đó không tìm chỗ đậu xe, mất công lắm....
Xe điện đỗ tại trạm Smithonian. Phàm vai đeo ba lô thức ăn, tay ôm diều, tay dắt con, hai cha con họ đi đến nơi thả diều. Nơi ấy, chàng thấy vô số người tham dự thả diều, đủ mọi sắc dân, tầng lớp, nhưng hầu hết là con nít.
Phàm đưa mắt nhìn lên bầu trời, những con diều hình người, hình máy bay, hình con bướm, con ong, hình chiếc lá, muôn màu, muôn kiểu, đang tung bay. Chàng dắt con tìm một chỗ trống bỏ ba-lô xuống. Chàng dùng dây buộc con diều lại và trải đều ra, chuẩn bị thả. Khi chàng sắp sửa thả, một người phụ nữ tay dắt đứa bé gái sáu bảy tuổi đi xem thả diều. Cô ta nhìn thấy cha con Phàm, cô buột miệng, hỏi:
-- Anh là người Việt Nam hả"
-- Vâng, đúng ạ.
-- Chào anh.... Diều anh mua ở đâu mà đẹp vậy"
-- Chúng tôi tự làm lấy ạ.
-- Oh...Wow.... Đẹp quá phải không con"
Người phụ nữ vừa vuốt lên cánh diều vừa nhìn đứa con gái tấm tắc khen. Cô ta hỏi chàng:
-- Diều anh làm đẹp ghê. Anh có dự thi không" Tôi nghĩ cánh diều của anh mà dự thi thì sẽ thắng giải đó.
-- Dự thi sao cô"
-- Anh thấy mấy người xếp hàng cầm diều bên kia không" Họ xếp hàng dự thi đó. Anh tới đó điền tên đăng ký. Sau khi thả, họ sẽ chấm điểm và phát thưởng nếu anh thắng.
Phàm đưa mắt nhìn về hướng người phụ nữ chỉ. Nơi đó, chàng thấy một số người xếp hàng đăng ký thi thả diều. Chàng tạm biệt cô ta và dắt Lamson đến làm thủ tục. Đi được vài bước, chàng còn nghe tiếng người phụ nữ nói vói theo:
-- Anh nhớ điền tên của nước mình vào nha.
Phàm quay lại nhìn người phụ nữ, cười, rồi vẫy tay chào biệt. Lúc điền đơn, ai cũng ngạc nhiên nhìn con diều của cha con chàng. Có lẽ trong tầm mắt họ, con diều của cha con chàng lạ lắm" Chắc có lẽ họ chưa bao giờ thấy con diều nào có đuôi và tai dài lê thê đến thế. Nhưng rồi họ sẽ biết và sẽ tấm tắc khen khi con diều này tung bay trên bầu trời…
Phàm dắt con đi. Chàng chọn một điểm hơi vắng người và bắt đầu chỉ cách cho thằng bé thả diều. Bé Lamson ngồi lắng tai nghe bố chỉ dẫn. Nó bắt đầu kéo sợi dây và chạy.
Gió thổi...
Khi con diều gặp gió, bay lên. Giữa bầu trời xanh lơ, đám mây trắng, đó là màu quốc kỳ nước Việt Nam tung mình trong gió, lả lướt. Con diều càng lên cao, lại càng uốn lượn đôi tai như hẳn đang vểnh lên nghe chàng tâm sự. Phàm bảo con cứ thả dây cho diều bay càng cao càng tốt. Thằng bé ngây thơ hỏi:
-- Ba cho nó bay cao quá, đụng trời thì sao"
Phàm cười. Khi con diều bay cao, gần hết giây, nó chỉ còn ba vệt đen; một dài, hai ngắn trên bầu trời xanh.
Cùng lúc đó, tiếng loa phóng thanh phát ra:
-- Lamson Tran, con diều Việt Nam được chấm hạng nhất năm nay. Hãy xem con diều đang bay kia đó là con diều duyên dáng nhất đoạt giải. Con Diều của nước Việt Nam. Chúng tôi xin chúc mừng Lamson Tran đã thắng giải thả diều năm nay.
Mọi người đều chạy tới nơi cha con Phàm xem diều. Họ trầm trồ, chỉ trỏ.
Phàm đưa mắt nhìn lên bầu trời, nơi có con diều của cha con chàng. Chàng thầm reo lên trong lòng:
-- Ôi!.......Đẹp thay con diều Việt Nam...

VÕ PHÚ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,954,158
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến