Hôm nay,  

Niềm Vui I-meo

15/05/200400:00:00(Xem: 115065)
Người viết: MINH TÂM
Bài số 541-1079-vb6140504

Tác giả Minh Tâm cho biết ông qua Mỹ đã được 14 năm, hiện là một Kỹ Sư Công Chánh làm việc tại Los Angeles. Ông đã góp cho giải thưởng Việt Báo ba bài viết. Kèm bài mới lần này là một “i-meo” ca ngợi các tác giả Viết Về Nước Mỹ và nhấn mạnh “tôi thường xuyên theo dõi và đã học từ các bài viết nhiều điều hữu ích về đời sống ở xứ người”.
*
Xin nói ngay chữ i-meo là phiên âm từ chữ "email" tức là thư điện tử. Loại thư nầy mới có chừng chưa tới 10 năm nay trên máy vi tính. Nó rất tiện lợi nên làm người ta ... ghiền. Nhứt là đối với hắn. Từ ngày phong trào i-meo rộn nở, tính tình của hắn cũùng thay đổi. Hắn cởi mở hơn, vui vẻ hơn, đặc biệt là khi hắn nhận được một i-meo của một người bạn nào đó đã mất liên lạc sau hơn hai mươi năm. Tối ngày hắn ngồi trước máy vi tính viết "meo", nhận "meo", forward email ... Ai viết i-meo cho hắn thì hắn mừng lắm và trả lời ngay tức khắc, bạn cũ mà. Rồi thì "hầm bà lằng" chuyện được tuôn ra ào ào từ máy đánh chữ. Khi hắn i-meo cho ai, hắn đợi người ta trả lời dữ lắm. Hắn đứng ngồi không yên, bồn chồn , bứt rứt như người ghiền thuốc lá mà trong ngày chưa có điếu nào. I-meo có khi bị trả lại thì hắn buồn bã mấy ngày như bạn mình đã ... chết. Thật ra, nhờ có i-meo mà hắn liên lạc được nhiều bạn cũ hồi trung học, đại học tưởng đã ngủm từ lâu. Ai dè còn sống mà lại có i-meo nữa mới lạ. Rồiø hắn làm một danh sách bạn bè. Lâu lâu hắn lại gởi cho bạn một i-meo chỉ có mấy chữ "just say hi" (chào bạn). Vậy là đủ rồi, chứng tỏ hắn còn .. sốâng, i-meo còn hoạt động, bởi vì i-meo gởi không tốn tiền mà. Chớ nếu tốn tiền thì hắn đâu có gởi nhiều như vậy. Bạn hắn, có người trả lời dài, có người trả lời ngắn, có người không trả lời. Mặc kệ, hắn thỉnh thoảng cứ gởi i-meo như vậy để cho thiên hạ biết là mình còn ... tồn tại.
Hắn mê i-meo đến mức con gái của hắn cười hắn dữ lắm. Nó nói "Ba làm cái gì mà mở i-meo hoài, đâu có ai gởi cho ba đâu mà đọc". Bởi vì có ngày hắn mở máy vi tính đọc i-meo hai ba lần. Hắn sợ nếu có người gởi i-meo tới mà mình chưa trả lời thì bất lịch sự. Nhưng đâu có ai rảnh mà gởi i-meo cho hắn hoài. Thây kệ, "Nếu không có i-meo thì mình vô internet, đọc tin tức gì đó cũng được", hắn tự nhủ như vậy.
Lúc đầu hắn viết i-meo bằng chữ Việt không dấu. Nhưng có lần bạn hắn đọc chữ "vợ của anh là một người đảm đang" thành "vợ của anh là một người dâm đãng" khiến hắn đâm hoảng nên rán học thêm cách đánh máy chữ Việt có dấu. Lúc đầu thì học cách đánh dấu ngang. Như chữ đảm đang thì đánh là: "dda"m ddang" (để không nhầm với chữ "da^m ddan~ng" !!!). Sau đó thì học thêm cách đánh dấu theo đúng chữ Việt đẹp đẽ y như bài viết nầy. Bây giờ thư hắn gởi đi và nhận về đều đọc được với đầy đủ dấu chữ Việt. Hắn rất hãnh diện mỗi khi có ai hỏi hắn về điều nầy. Cũng nhờ đó, hắn biết cách viết nhật ký, du ký, và một vài truyện ngắn nho nhỏ ... Không chừng vài năm nữa hắn sẽ thành nhà văn tên tuổi.
Hắn có một người bạn cùng bịnh. Người nầy cũng mê i-meo, ham vui, ham bạn như hắn. Hai người i-meo cho nhau tối ngày. Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất: chuyện chánh trị, chuyện cộng đồng, chuyện bạn bè, chuyện mưa nắng, chuyện Việt Nam, chuyện chiến tranh, chuyện khủng bố ... có khi "gây lộn" trên máy điện toán vì bất đồng ý kiến, nhưng cũng vui lắm. Tối ngày hắn cứ ôm máy vi tính đến nỗi vợ hắn than rằng:" Cỏ sau nhà không chịu cắt để nó lên cao tới đầu gối rồi. Tối ngày cứ "ghiền" i-meo. Chồng con gì chán quá". Cái chữ ghiền mà vợ hắn đem ra sử dụng ở đây coi bộ cũng chính xác lắm đó. Nhưng hắn lại phân trần: " Mê i-meo trên computer thì có gì là hại. Có người mê gái, mê cờ bạc còn hại hơn nhiều". Bạn nghe coi có lọt lỗ tai không "


Địa chỉ i-meo thì hắn có hai ba cái. Cái trong sở thì để làm việc, cái nầy "bí mật" không cho ai biết. Cái ở nhà để nhận thơ bạn bè. Cái thì lưu động trên "hotmail", "yahoo" để hắn liên lạc khi đi du lịch trên thế giới. Ở đâu hắn cũng coi i-meo được bởi vì i-meo là nguồn vui, là hơi thở của hắn. Đi chơi ở nước ngoài hắn cũng rán kiếm cho ra những quán cà phê internet để đọc và gởi i-meo. Hắn còn sưu tập địa chỉ i-meo của bạn bè cùng khoá, của đàn anh, đàn em, của đồng hương ... làm thành danh sách. Khi nào cần hắn chỉ bấm một cái, i-meo được gởi đến vài chục người một lúc, khoẻ re.
Khi nhận được i-meo có kèm hình ảnh thì hắn càng vui hơn nữa. Có lần hắn nhận được một cái meo, dở hình ra thì thấy một bà Mỹ mập "tổ chảng" nằm trên bãi biển, lần khác hắn nhận được hình chiếc xe cam nhông do ... bò kéo (sản phẩm tự chế nội địa ở VN) ... hắn cười xoà rồi xoá. Có lần hắn bị tổ trác, người ta gởi cho hắn i-meo có kèm pháo bông. Hắên tưởng bở mở ra , té ra đó là "sâu bọ" (virus) hại máy, làm hắn phải mời chuyên gia sửa chữa máy vi tính hết mấy ngày. Từ đó , hắn đề phòng dữ lắm, thấy email nào lạ lạ có kèm hồ sơ dạng .exe, .com hay .bat ... là hắn bỏ vô giỏ rác ngay không cần biết người gởi là ai. Giống như là mấy văn phòng ngày nay nhận thư mà có bột trắng trắng thì sợ lắm vì nghi là bột vi trùng.
Đãù nhận hình thì cũng phải gởi hình. Cũng tại mê i-meo mà hắn đã mua một cái máy chụp hình kỹ thuật số (digital) hết ba trăm. Hắn chụp hình vợ chồng hắn để sẵn, mỗi khi liên lạc được với một bạn mới là hắn kẹp hình mình vô thư gởi liền để cho bạn biết mình ra sao sau hơn mấy mươi năm bặt tin. Những khi có đám cưới hay họp bạn, hắn chụp hình "lia chia" sau đó gắn vô i-meo rồi gởi cùng khắp như một phóng viên chuyên nghiệp. Họp vừa xong thì bạn bè ở khắp thế giới đã có hình xem rồi. Khi cháu hắn làm đám cưới, hắn dặn bà con ở nơi xa không đến được thì cứ theo dõi trên i-meo. Tiệc vừa xong thì hắn gởi hình liền. Khiến cho những người ở xa xem được ngay tức thì. Ai cũng khen hắn giỏi làm cho hắn càng thêm hứng chí. Thời đại nguyên tử có khác. Thông tin thật nhanh chóng và tiện lợi.
Có một lần hắn lặng người đi khi nghe tin người ta sẽ tính 5 xu Mỹ trên mỗi cái i-meo hắn gởi. Nhẩm tính mỗi ngày hắn gởi chừng 20 cái thì tốn hết 1 đô, vị chi một tháng cũng hết 30 đô rồi. Đó là chưa kể thư gởi theo danh sách. Cũng may đó là tin vịt làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ghét nhứt là những thứ i-meo không mời mà tới. Đó là i-meo quảng cáo, còn gọi là "thư rác". Không biết làm sao mà người ta biết địa chỉ i-meo của hắn mà gởi tới đủ thứ thư "hầm bà lằng" như kết bạn tâm tình, quảng cáo bán máy điện toán, quảng cáo nhu liệu ... Chắc tại lúc đầu hắn không biết nên mỗi khi người ta hỏi địa chỉ i-meo thì hắn cho. Bây giờ thì hắn cẩn thận hơn, không cho ai i-meo riêng của hắn, trừ những người quen biết. Ngoài ra, hắn có một cái i-meo "dỏm" để dành tặng cho mấy tay hay quảng cáo (nhưng hắn không bao giờ mở).
Có một lần hắn cũng dại dột vô một cái "group" (nhóm) i-meo kia. Chắc nhóm nầy cũng rảnh và khoái i-meo còn hơn hắn nữa nên gởi nhau hàng chục i-meo tối ngày. Họ bàn đủ thứ chuyện, từ chánh trị chánh em cho tới thơ văn triết học, chuyện tiếu lâm, câu đố, chuyện đời tư ca sĩ ... Đọc riết cũng chán và ngán ngẩm vì vô bổ ích, nên hắn xin rút tên ra khỏi nhóm.
Người xưa có thú đá gà, đánh cờ. Ngày nay hắn có thú vui i-meo. Thời đại mới, kỹ thuật tân tiến thì sự tiêu khiển của con người cũng khác. Đó là một cách vui chơi vô hại. Thôi cũng được, phải không các bạn"

MINH TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,805,333
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến