Hôm nay,  

Chuyến Mỹ Du Tình Nghĩa

05/06/200400:00:00(Xem: 120931)
Người viết: BÍCH VÂN
Bài số 551-1089 VB7290504

Tác giả Bích Vân không cho biết tiểu sử. Chỉ biết bà định cư bên Đức Quốc, Âu Châu và vừa có một chuyến Mỹ du gặp các bạn cũ. Sau đây là bài viết của bà. Mong bà sẽ bổ túc tiểu sử, địa chỉ cùng với bài viết mới.
*

Tôi về lại đây, đến bưã nay như thê´, đã được một tuần. Và gió bấc cộng với mưa phùn, ở đây, cũng đã dầm dề rỉ rả suốt một tuần lễ liền, không ngớt, và không biết tự hôm nào thế nhỉ "
Cái cảm giác mát rượi đến gai gai lạnh (ôi sao mà quen thuộc!) thoạt tiên có làm dễ chiụ và sung sướng thật, rên lên được, vả có ai ... " trở về chốn cũ " mà không khỏi thấy lòng nao nao xúc động và bồi hồi" Với một kẻ vốn dĩ "ru rú như gián ngày" như tôi, hơn năm tuần lễ phiêu lưu nơi xứ người là một quãng thời gian quá ư là dài, quá sức là lâu để cứ ngong ngóng cho mau đến ngày được qui về cố quận.
Nhưng năm tuần lễ nghĩ cho cùng lại quá ngắn ngủi để cho tôi ham hố thâu thập những kỷ niệm làm giâù cho ký ức, để tích lũy những kiến thức mới lạ mà bâý lâu chỉ nghe kể hay đọc được ở đâu đó, chứ chưa được chứng kiến tận mắt và cảm nhận sống thực .
Những ngày đầu tiên trên đất Cali, phải thú thật, chao ôi là …Paradise on earth ! Nắng, nắng,.. và nắng!!! Nắng suốt ngày, nắng diụ dàng, nắng mơn man, và dường như chưa đủ để chiêù đãi dân Cali, thỉnh thoảng lại còn có những cơn gió nhẹ nhàng phất phơ để xoa diụ những giọt mồ hôi vừa chớm rịn nữa đấy. Tôi không nhớ cái nước Đức lạnh lẽo của tôi có được bao nhiêu ngày...thần tiên như thế này trong năm, hình như là rất hiếm, chắc đếm được. Rồi cái ăn thức uống ở đây nữa, giời ạ, sao mà phong phú đa dạng đến thế cơ chứ và nhan nhản khắp nơi! Chỗ nào cũng thâý quán Phở, bên cạnh là hiệu bánh ngọt, kế bên là tiệm bán bánh cuốn, sát nách là cưả hàng Food to go, cơm trưa, cơm phần, cơm "chỉ" ... rồi nào là nước miá, nước mát, rau má, café ... sưã đá, chè cháo lung tung thứ, nước ngọt, bia, rượu.... thôi thì hầm bà lằng đủ loại. Ai muốn ăn gì thì có nấy, muốn uống thứ gì cũng có, những món câù kỳ kiểu cọ cách mấy cũng ... có luôn ! Sao mà ông thần khẩu chiêù đãi dân Cali quá thế nà"
Cái xác phàm tôi ăn, tôi nếm, tôi uống, tôi thưởng thức ... quên cả thở! Thở ra khói âý mà! Chỉ riêng cái khoản này thì tôi thấy hơi bất mãn một tí tẹo, đôi lúc cũng hơi bực bực cau cáu vì không được enjoy trọn vẹn. Cái nhu câù sau khi ăn xong, được ngồi yên tại bàn hút một điêú thuốc để cảm thâý bưã ăn vưà rồi sao dường như ngon hơn, khoái khẩu hơn, sẽ thú vị biết là chừng nào !!! Thế mà đành tức tưởi ... nhịn, hoặc là nêú có thèm quá mà nhịn không đặng thì phải vội len lén bước ra khỏi tiệm làm một vài hơi cho đỡ cơn ghiền rồi lại hấp tấp quay vào bàn ngồi. Thật là mất...sướng! Bên Đức tôi thì không đến nỗi vậy. Các tiệm ăn, nhất là các quán café, đa số đêù có chia khu riêng biệt dành cho những người thích hút và không hút, ai muốn ngồi đâu thì ngồi. Sẽ chả có ma nào kiện cáo bạn gì ráo nêú bạn phì phà sát rạt bên cạnh cái bàn kê trong zone no smoking. Mà thôi, đã nhập gia thì đành phải tùy tục vậy.
Nhưng bù lại, tôi đã thâý trong thành phố Las Vegas đỏ đen (huyền) dân tứ xứ đi đứng trong những gian phòng che kín (đánh bạc) với một tay là điêú thuốc lá, tay kia là lon hay chai bia. Thoải mái và tự do đến thế là cùng. TỰ DO ở đây có lẽ nên viết hoa - bravo!!! -
Cô bạn Tường Nga (tôi tá túc cùng) cho tôi có dịp hiêủ biết thêm về nỗi đau khổ và phức tạp của những người đi mua nhà vùng Cali, tìm đỏ con mắt, đi xa tít mù tắp tận ngoại ô hàng mâý chục Miles vẫn chưa lùng được một cän nhà nào vưà ý mà cũng vưà với cái túi tiền. Bỏ công cả chục buổi trời lái xe dong ruổi, dễ có đến cả ngàn cây số chứ không ít, đi hăm hở rồi lại về tiu ngiủ cũng chỉ vì cái thói...lâý thịt đè người của những dân "mót nhà" có nhiêù offer unbelievable mà chủ nhà bán không đành lòng dửng dưng được. Thê´ đâý, cái đất nó lành nên nhiêù chim (to) nó tìm về đậu. Những con chim be bé như cô bạn của tôi, không hiêủ đến hôm nay đã kiếm được cái tổ nho nhỏ nào chưa"
Những người bạn khác, tôi có rất nhiêù, dẫn tôi đi khắp hang cùng ngõ ngách của vùng đông dân Việt Nam trú ngụ nhất, giảng giải từng ly từng tí một những cái hay cái đẹp của nền văn minh xứ người, để tôi so sánh xem có khác lắm không với cái lôí sống bên Âu châu của tôi. Nhiêù ! Kể ra thì cũng nhiêù ! Nhüng sống đâu quen đó mất rôì, tôi chả muốn phân bì hay đánh đổi, cho dù các bạn tôi có... chê tôi là nhà quê, là bà già trâù, là hủ lậu....hay là gì gì đi chăng nữa .
Hơn một tuần lễ trên San Jose ở nhà với gia đình chú thím tôi và các cô em họ, tôi đã hiểu thế nào là "lòng thương tha nhân" . Các em tôi miệt mài với những công tác thiện nguyện phục vụ cho cộng đồng người Việt. Sốt sắng, say mê. Cô em bác sĩ miệt mài trong nhà thương từ tờ mờ sáng đến tôí mịt mới về nhà ăn tối vội vàng qua loa, rôì lại lao đâù đến khuya trờ khuya trật vào chồng thư tín giải quyết những khó khăn của các thương phế binh còn kẹt lại bên nhà. Thỉnh thoảng vẫn còn tìm được đôi chút thời giờ để đi xin chỗ này vài đôi nạng, chỗ kia cái xe lăn, gom góp nhặt nhạnh những thứ cần thiết gửi về cho những người bất hạnh. Vợ chồng cô chị kế thì phục vụ trực tiếp những khốn khó của cộng đồng ta vùng San Jose. Nào là dậy học, nào là giúp đỡ xin việc làm, hướng dẫn về sức khoẻ,.v..v... Kể sao cho xiết những việc làm cao đẹp của các em tôi"


Nêú trong chuyến đi này mà tôi quên không đề cập đến những người bạn học của thời sinh viên, của cái thời mà tôi còn tập tễnh học làm thâỳ thuốc ở trường Y khoa Minh Đức, thì quả là một sự thiêú sót to lớn, to lớn vô cùng. Sau gần 30 năm tản mác mỗi người mỗi hướng, chỉ mâý lúc gần đây liên lạc lại được với nhau qua mail - hoan hô Internet! - âý thế mà khi gặp lại nhau, chẳng những đã không bỡ ngỡ một tí tì ti nào, lại có phần thắm thiết thân thiện hơn xưa nữa.
Cái điều này thì tôi chịu, không tài nào giải thích nổi! Sự tiếp đón niềm nở, cái lòng hiếu khách, những săn sóc chu đáo và tận tình....làm tôi muốn ngộp....
Tôi được chiều đãi đến thế này là cùng, là ...fini l´eau dire rồi, và tôi cảm động. Lắm, ghê lắm .
Sau bữa cơm tối ở San Francisco với vợ chồng Ng. Đ. Hoàng và Sơn Taberd, cười cười nói nói vui như Tết và chụp hình nhiêù đến nỗi lóa cả mắt, sáng hôm sau tôi được vợ chồng DMTuấn chủ nhà mời đi dự thánh lễ (đang mùa Phục Sinh mà lỵ) tại nhà thờ Tin Lành, nơi Tuấn chơi orgue và Tâm hát ca đoàn . Buổi lễ xong xuôi, tôi được tha lôi đi thám hiểm khu phố Nhật Bổn - ông bạn Tuấn của tôi là chuyên viên đã thành lão làng của một công ty Nhật chuyên sản xuất Tofu nên phong tục tập quán của dân xứ mặt trời là rành ghê lắm, hướng dẫn và trình bâỳ cứ vanh vách, và tôi thì cứ ngẩn người ra mà nghe và ... phục lăn !!! Chở đi đến đâu là giải thích tận tường đến đó, khu Hippies này, Museum này, công viên này, Pier 39 này, ...và những gì nữa nhỉ" Tôi được dắt đi xem quá nhiêù nơi, đâù óc gần cạn chất xám không thu thập kịp đành phải ỷ y nhờ cái máy chụp hình ghi nhận hộ. Mấy ngày đại náo tại San Francísco mù mịt sương của tôi được chấm dứt bằng ... một tô bánh canh UDON ú hụ và cành hông !!!
Trên con đường về lại Quận Cam bằng xe đò ViệtNam, tôi nhận thâý phong cảnh đồng quê của xứ cờ hoa này coi bộ hơi khác với xứ tôi (ăn nhờ ở đậu) tí xíu. Khác ở chỗ nào ư" Có lẽ tại đất đai quá rộng, đến mênh mông ngút ngàn, nên ngoại trừ những khu tụ tập làng mạc quây quần dân cư, thật hiếm hoi mà thâý đây đó rải rác vài ba căn nhà lẻ loi như cảnh đồng quê bên Đức. Hay tại lý do an ninh chăng" Tôi không biết. Nhưng phải công nhận, mâù xanh, chỗ nào cũng thâý rậm rạp toàn mâù xanh. Và hoa, ở đâu cũng thâý hoa. Hoa dại ven đường, hoa trồng trước sân, hoa thường thâý, hoa ít thâý ... Sao mà mát con mắt đến thế! Bây giờ thì tôi đã hiểu từ đâu mà có biệt danh "thung lũng hoa vàng" và "phượng tím Cali"....
Nhắc đến vụ đi xe đò, tự dưng tôi liên tưởng đến câu : "không ăn đậu thì không là người Mễ , không đi trễ không phải người Việt Nam". Mễ thì đúng nhưng Việt Nam thì sai. Nói cho chính xác hơn, oan cho xe đò "Hoàng" lắm, họ đúng giờ hơn cả Mỹ nữa cơ. Không những khởi hành đúng giờ y boong, lại còn "vượt chỉ tiêu" về tới bến sớm hơn giờ đã quy định. Tuyệt!!!
Trong suốt gần ba tuần lễ còn lại, tôi chỉ loanh quanh lẩn quẩn vùng "Tiểu Saigon". Bãi biển Santa Cruz hay khu nghỉ mát Carmel trên miền Bắc Cali, Newport-beach hay Flowers-field của miền Nam ... đẹp thì có đẹp nhưng không hấp dẫn tôi bằng những châù café Croissant doré với anh Khoa, ông xã của Thu Vân, một cô bạn học Minh Đức. Hay những buổi sáng lè phè "ngồi chảy thây" tại quán Tài Bửu hoặc Lily´s bakery... Ngồi đâý, lười lĩnh, nhấm nháp café từng ngụm nhỏ một, tìm lại cái thú của một thời đóng đô Pagode, Brodard xa xưa... ôi sao thanh bình và thích thế!
Tôi còn có một cái thú khác nữa, rất mới và hơi lẩn thẩn, là mò ra chỗ mâý ông tượng của khu Phước Lộc Thọ rồi ngồi yên đâý, cả buổi, chả làm gì hết. Có, tuy là ngồi yên thật đâý nhưng mắt tôi mở rõ to để thu nhận cuộc sống đang diễn ra xung quanh, tai tôi vểnh thật lớn để nghe ngóng những mâủ chuyện vui buồn trao đổi của những người tụ tập quanh đó. Và tôi đã học hỏi được rất nhiêù. Những tai nghe mắt thâý này là những kỷ niệm rất đáng ghi nhớ.
Tôi cũng sẽ nhớ mãi buổi họp mặt với các bạn đồng môn tại nhà Hoàng Hưng Los Angeles. Cười đau cả ruột khi nghe Cô Hương thư ký kiêm giám thị (cả hai vợ chồng dược sĩ đêù là học trò của bố Hùng tôi) nhắc lại những mánh khóe "quay phim" trong mùa thi cử của bọn "ma-le" chúng tôi, hay phê bình cách dùng chữ của thời đại "đổi mới" bên nhà....
Nhìn các bạn, khoảng cách gần 30 năm dường như vô nghĩa lý, tôi như sống lại những tháng ngày đẹp nhất trong đời. Những ngày còn là cô sinh viên đâỳ mơ mộng và lúc nào cũng nhìn đời bằng một mâù hồng. Tôi trẻ lại. Mà không trẻ lại sao được, tôi chả vừa ăn gian nhuộm lại mái tóc muối nhiêù hơn tiêu đó sao" Lần đâù tiên đâý nhé. Đã hết đâu, tôi lại còn xí xọn đi Dermatologíst nhờ dâú bớt giùm những vết lấm chấm đồi mồi trên mặt, chứng tích ôi sao tàn nhẫn của thời gian.
Rồi tôi đổi lốt. Bỗng dưng tôi đâm ra yêu đời, tôi yêu các bạn tôi, tôi yêu người, tôi yêu hết thảy mọi người xung quanh tôi...
Vì thế nên tôi gọi đây là chuyến phiêu du tình nghĩa, và bây giờ thì các bạn đã hiêủ tại sao rồi chứ"
Bên tôi se lạnh heo may
Cali hanh nắng từ ngày tôi sang
Tôi về thương nhớ mênh mang
Nghe như hoang vắng dặm ngàn bủa vây....

BÍCH VÂN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,154,162
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến