Hôm nay,  

Lấy Chồng Tại Mỹ

05/06/200400:00:00(Xem: 260394)
Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 552-1090 VB8300504

Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của cô.
*

Thập niên 90, con gái VN tại Mỹ tương đối hiếm, các anh ế là ế chạy dài. Tìm ra một cô được mắt thì cũng phải đánh với bao nhiêu là anh khác mới mong lọt được vào mắt nàng.
Tôi nghe đồn vậy khi sắp rời VN thì ngại lắm. Này nhé, chả gì tôi cũng không tới nổi nào, người chỉ quê mùa cục mịch, chút đỉnh, đi theo diện HO thì để mấy anh đánh nhau vì mình tôi chắc là thấy ngại lắm.
Tính tôi thì không thích làm phách. Làm dáng tôi càng không thích. Tôi cứ thích cái gì thành thật, đâu ra đó, có qua có lại có dễ chịu hơn không.
Nghe đồn vậy mà khi tôi tới Mỹ, tôi đâu có thấy anh nào tự dưng theo mình đâụ Tôi vào trường cộng đồng học thì tìm mõi mắt mới nhìn thấy dáng của một người Á đông có dáng dấp Việt Nam chút xíu. Tôi chạy lại hỏi thăm liền thì người ta cũng chỉ thoang thoảng vài ba câu với tôi rồi thôi, đắt giá cái chỗ nào.
Buồn vì vậy, lời đồn chả đúng. Thôi, không có người VN, tôi bắt qua các nước lân cận như Thái chẳng hạn. Trong lớp ESL tôi đang theo học năm đó có một anh chàng Thái hay nói chuyện với tôi lắm. Có lần anh vắng lớp cả hai tuần. Sau đó trở về gặp tôi mừng rỡ và đưa tôi chiếc đồng hồ.
Anh bảo tôi giữ làm kỷ niệm. Tôi đâu có tính lấy, tôi cầm cái đồng hồ lên coi, lắc lắc coi có chạy thiệt không vì nghĩ anh đùa, khi đã biết thật tôi quay lại nói với anh ta "Không, bạn bè thì tôi không dám nhận, còn có ý gì thì xin lỗi nha, tôi cũng không muốn nhận luôn ". Thế tôi có rắc rối cho chính tôi không cơ chứ.
Anh bạn Thái đó, lúc ấy, nhìn tôi tiu nghỉu và từ đó không thân mật với tôi nữa. Thế cũng rõ là người đàng hoàng có khác.
Tôi thật không có gì làm tiếc.
Tôi học trong trường đại học cộng đồng đúng 2 năm để có đủ credits chuyển lên trường lớn. Các lớp tôi học có đủ mọi chủng tộc. Tôi ít nói vậy mà cũng may mắn có người muốn hiểu. Một lần, tôi hỏi mua sách cũ của một anh bạn người Etiopiạ Anh đã bán cho tôi giá rẻ hơn trong bookstore vì sách đã xài rồi mà, luôn tiện mời tôi ăn cơm tối. Tôi thoái thác vì không muốn có tai tiếng trong trường là đã đi chơi với người này, người kia.
Con gái VN có khác. Tôi sợ như vậy thật đấy. Nhiều ngày sau, tôi thật lạ là anh bạn người Etiopia đó cứ tránh tôi.
Tôi thắc mắc, thấy anh ta trong trường, tôi chạy lại hỏi thì anh ta trả lời anh ta không thích thái độ kỳ thị màu da của tôi.
Tôi như trên trời rơi xuống. Kỳ thị cái gì chớ. Con gái VN chỉ không thích tai tiếng thôi. Tôi chọn ai thì mới đi với người đó, tôi đã lớn không thể ngao du sơn thủy với bất cứ ai muốn đến với mình đâu. Tôi thật tình không muốn bị mang tiếng kỳ thị, nhưng tôi biết là có giải thích đến mấy anh bạn đó cũng chẳng thể nào hiểu được “cái tiếng” quan trọng như thế nào với một người phụ nữ VN.
Tôi lên trường lớn term sau đó. Quen với nếp sống tỉnh lẻ, lên đây, gặp ai tôi cũng chào " Hi" và cười thật tươi dù chưa hề quen biết. Có ai hiểu đâu, chỉ mỗi cái anh giữ cổng bãi đậu xe người Mỹ thấy tôi thân thiện thì lúc nào cũng cười lại với tôi mỗi ngày tôi đến trường.


Qua chưa đầy một term, anh ta ra khỏi ki -ốt nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tiếng Anh của tôi lúc đó mới 4 năm cũng còn ú ớ, tôi cười và nói chuyện với anh bằng tay hơn bằng chữ.
Một ngày, anh nói với tôi anh phải đi lính để sau đó mới có tiền trả nợ đã mượn. Anh đã mời tôi đi ăn tốị Tôi lại từ chối, chỉ đưa cho anh địa chỉ đang sống và nói anh giữ liên lạc với tôi như bạn.
Sau ngày anh đi, tôi được nhận vào sở xả hội làm. Tôi với anh thư từ qua lại rất đều, kể cả khi anh đóng quân ngoài Mỹ anh cũng viết thư rất đều cho tôi. Tôi cũng đãnhờ những bức thư của anh và của những người bạn khác tại Nhật, Pháp, Úc để mà sống, để mà qua cái cô độc khi thời gian đó tôi quá tập trung vào việc học, việc làm vì tôi làm full time và học part time cùng lúc.
Một ngày đang trong giờ làm việc, cô nhân viên tổng đài của sở lại ngay bàn tôi hối hả " Trâm, chồng mày gọi" Tôi ngớ người nhìn bà chất vấn "Này nhé, bà biết tôi chưa có chồng, sao bà còn nói vậy, ai mà kiếm tôi". Bà vẫn một mực không đổi. " Chồng mày gọi từ Đức, nó muốn mày bắt phone " Tôi đang duyệt hồ sơ mời khách vào phỏng vấn, không muốn để khách đợi, nhưng tôi cũng không thể thoái thác cú phone này cho đồng nghiệp. Tôi bắt lên, thì ra là anh, anh gọi tôi bảo rất nhớ tôi và báo sắp về lại Mỹ muốn gặp tôi dẫn tôi về nhà anh. .
Thế này thì chết thật. Tôi vẫn giữ cho anh tình bạn trong sáng lắm. Tôi không muốn làm tổn thương anh nhưng tôi cũng không muốn miễn cưỡng về nhà anh gặp gia đình anh khi quan hệ giữa tôi với anh chỉ có chừng ấy.
Tôi nói thật và sự thật đó cướp đi tình bạn giữa tôi và anh sau ngày tôi nói.
Tôi nghĩ cũng như bao con người khác, người Mỹ họ rất rõ ràng trong quan hệ.
Tôi thì vẫn mơ ước lấy chồng người VN. Dù có gì chưa nói hết câu, nhưng yêu thương nhau, cùng gốc, chắc là cũng đỡ bị hiểu lầm hơn nhiều. Dù tôi hiểu ngay cả là người VN, người gốc Trung, gốc Bắc hay gốc Nam cũng đã là một vấn đề lớn với bố mẹ tôi trước kia, nay ngay lúc này tôi đã có ai đâu mà so đo, bố mẹ tôi đã dể dãi ra đôi chút cứ không phải người nước ngoài thì với bố mẹ tôi là được rồi.
Cứ dắt anh nào về có thể nói chuyện với cả gia đình chứ không phải để cho hắn coi ti vi cả buổi, chẳng hiểu gia đình nói gì, thế là được .
Thời gian trôi qua nhanh, sau khi đã ra trường, tôi vẫn chưa tìm được một ý trung nhân nào người Việt hết. Năm đó là năm 96, các gia đình HO có con gái tới Mỹ nhiều hơn, tính tôi lại không đua đòi, bon chen, không đi chơi, không tới chỗ đông người, thì lấy gì cho tôi tìm, tôi kiếm một người chồng VN, mặc dù ai cũng nói ở Mỹ con gái VN đắt giá, và dù con gái qua nhiều chăng nữa con gái vẫn có quyền chọn. ..
Bao nhiêu năm nữa đã qua, tôi khoác lên mình thêm bao tuổi, bố mẹ tôi cũng đã gần đất xa trời. Tôi thì thèm một lời mời ăn tối của bất cứ ai, gốc Phi, gốc Âu hay thậm chí Ả rập Xê Út cũng được mà giờ không có.
Bố Mẹ tôi đã mở rộng cho tôi nhiều cửa hơn là cho phép dắt bạn trai về nhà. Người Trung Hoa, Nhật, Đại Hàn hay thậm chí cùng quê với Bin Laden, họ vẫn ok, miễn là người đó yêu thương tôi và cùng tôi nhìn về một hướng...
Nhưng cũng đâu có đâu.
Vâng, tôi vẫn chờ để lấy được một người chồng tại Mỹõ dù không phải là người Việt Nam.

VÀNH KHUYÊN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,293,112
Họp mặt ra mắt sách và phát giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào chiều Chủ Nhật 12, Tháng Tám 2012.
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Nhạc sĩ Cung Tiến