Hôm nay,  

Người Bạn Mỹ

14/06/200400:00:00(Xem: 251149)
Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 560-1098 VB6110604

Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Những bài Viết Về Nước Mỹ của cô thường ngắn gọn, viết giống như nói. Sau đây là hai bài viết mới của cô.

*
Jeff đẹp trai, cao, to, hoạt bát như một diễn viên. Từ ngày có anh ta vào sở, phụ nữ trong văn phòng mặt mày tươi tỉnh hẳn ra. Chả là anh ta “say hi” và cười thân thiện với tất cả mọi người mà.
Vài người đã khẳng định ngay Jeff mang một luồng sinh khí mới vào cái văn phòng này, cái văn phòng suốt ngày không một tiếng cười, không một âm vang của sự sống, chỉ có tiếng máy copy, tiếng xoèn xoẹt của giấy bị xé, tiếng phone reo và tiếng trả lời ngắn gọn, nghiêm túc cho khách hàng.
Đúng, Jeff thật đã thổi một luồng khí mới vào sở. Tôi từ từ nhận ra mình bắt đầu sống lại, bắt đầu cười,bắt đầu thấy xung quanh là con người thay vì chỉ có điều luật, computer và cãi nhau với khách.
Tôi là phụ nữ da màu duy nhất của nhóm Jeff vưà được bổ nhiệm tới. Ai cũng nhanh chóng thích hợp với sự nhanh nhẹn của Jeff. Tôi không sang, không đẹp, không có việc gì mà vởn vơ bên anh ta làm chi. Tôi vẫn có quan niệm ai sao thì có bạn vậy.
Ngày nhóm tổ chức cuộc họp ngoài trời. Jeff lảng vảng gần chỗ tôi ngồi mãi. Tôi hơi khó chịu. Tôi mong là anh ta đừng nói năng gì tới tôi vì tôi không thích giao thiệp, nhất là với những anh chàng đẹp trai và hoạt bát như Jeff. Bạn có thể cho tôi không còn là phụ nữ. Không, tôi thà cô độc, không thích con mắt ai nhìn tôi như ganh đua. Jeff thích giao thiệp là chuyện của anh ta, đâu phải anh ta thích là tôi phải làm theo.


Tôi “say hi” với Jeff mỗi ngày, cười mím chi đủ cho Jeff thấy tôi không phải giống da màu cục cằn, thô lỗ. Jeff cao hơn tôi cả cái đầu, có lúc đi ngang tôi, mải suy nghĩ không nhìn thấy tôi nên không đáp lại lời tôi, tôi cũng không buồn. Tôi cho đó là cái dĩ nhiên vì thước tấc tôi khiêm nhường quá.
Một ngày, một người khách nói năng kỳ thị giọng Anh không chuẩn của tôi. Tôi bực tức dộïng cái phone xuống bàn rồi ra ngoài. Ai cũng nhìn chưa biết phản ứng sao. Jeff là người đầu tiên lên tiếng.
"I support you, I can guess what they said to you to make you mad that much."
Tôi dịu xuống, còn đủ tỉnh táo để đùa "Don't report to our manager, ok."
"Sure!" Jeff hiểu ngay.
Một lần khác, tôi bị bịnh cúm hành hạ. Chưa đầy năm phút tôi đã ho đến chục lần. Sau tiếng ho của tôi là bao nhiêu tiếng ho kéo theo, cả văn phòng rộn ràng đến lạ. Nhiều lúc tiếng ho theo chuổi dài của tôi hóa ghê rợn vì nó kéo theo tất cả sinh lực tôi hiện có.
Jeff ngồi cách tôi cả một hành lang, lò dò tới, quỳ ngay xuống bên cạnh tôi, đưa một gói trà, dịu dàng nói "Hey, it is not medication, but it will help your cough, use it." Tôi không màng gói trà to hay nhỏ, sau đó tôi uống hay không.
Một điều tôi vừa mới nhận ra, Jeff là một con người theo đúng nghĩa của nó. Bề ngoài của Jeff không còn là cái tôi lấy đó để đánh giá Jeff theo quan niệm cố hữu của riêng mình.
Tiếng Anh tôi nói còn ngọng. Jeff lúc nào cũng hiểu thật rõ từng ý.
"How your son doing""
"Fine, Jeff -tôi thành thật-Your daughter better today, Jeff"”
Jeff có vẻ bối rối "Not really, but yoú re right, she will be better, Tram."
Dù màu da nào, bề ngoài ra sao, nếu bạn đã là con người đúng nghĩa, bạn luôn là vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,781,379
Em phải cho anh thời gian để suy nghĩ chứ. Em chỉ mới mười bảy tuổi, còn anh mười chín, bây giờ mà có con thì lấy gì mà sống. Hơn nữa anh còn phải hỏi ý kiến của ba mẹ anh. Vậy anh về lại thành phố
Bố tôi người Nam Định. Mẹ tôi từ Thái Bình. Năm 1954, hai người gặp nhau trên một chuyến phà trên đường di cư từ Bắc ra Nam. Chưa đầy một năm sau lần hội ngộ ấy, bố mẹ tôi lấy nhau
Bà Lệ Hằng đang trang điểm trên gác bỗng ngưng lại, chồm người qua lan can nói gióng xuống dưới nhà: - Nè Mận à! Mầy có chịu tắt TV đi rồi vào thay quần áo để cùng tao lên phi trường
Đưa hai vợ chồng người khách hàng ra cửa rồi, tôi trở lại bàn giấy ngồi. Lật cái hồ sơ của hai người ra đọc lại từng trang xong tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hai cái hồ sơ này
Cuối cùng thì chị Cả cũng ra đi…Tôi không tin đó là sự thật cho tới ngày đưa chị ra sân bay Tân Sơn Nhất, nhìn bóng chị cao dần cùng chiếc thang cuốn, cao dần, mất hút. Tôi trở về nhà
Anh! Biết nói gì khi cánh cửa hạnh phúc của chúng ta đã đóng lại! Mãi mãi và vĩnh viễn ta mất nhau vì anh đã có những cánh cửa khác đang mở rộng chào đón anh! Mùa Thu đã trở lại
Trên đường lái xe về nhà, trên một góc phố chờ đèn xanh đèn đỏ, góc phố này thường kẹt xe lắm hình như phải chờ đến 5 phút mới tới lượt đèn xanh và chỉ được vài cái xe di chuyển
Máy chụp hình được đặt trong một hộp trắng, đi kèm với một hệ thống đèn flash, được dựng ở bốn góc
Ông buồn lắm! Sang tới đất nước này, lòng ông càng trĩu nặng. Ông đã tính không đi. Người ta bảo, sang bên đây buồn, nhất là những người già như ông. Nhưng đám con ông nó nghĩ khác
Từ sáng, người bạn sponsor thả vợ chồng con cái Nguyên xuống Sở Xã Hội này để làm thủ tục "đầu tiên" (xin trợ cấp tị nạn) với chính quyền, rồi hẹn khoảng năm giờ
Nhạc sĩ Cung Tiến